Thời Gian Chi Chủ

Chương 214: Huyền Thoại Mới

Tuy nhiên, việc nhiều người cùng hành động không thể không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ba phút sau, có một đám người khi ra tay rạch quá nông, hắn chẳng những không giết được mục tiêu mà còn khiến cho người đó giãy giụa kịch liệt, sau đó đánh thức thêm nhiều người, nhưng lúc này tình hình chung đã ổn định, hai phần ba số hải tặc trong khoang thủy thủ đã trở thành xác chết.
Những người còn lại vừa tỉnh dậy khỏi võng chưa kịp rút vũ khí ra đã bị đâm thấu tim, chỉ có chục tên cướp lấy được vũ khí và bắt đầu chống trả, nhưng đã quá muộn.
Kế hoạch diễn ra suôn sẻ hơn dự kiến. Toàn bộ cuộc giết chóc kéo dài chưa đến một khắc đồng hồ. Trương Hằng bọn hắn đã giết hơn một trăm kẻ thù. Khi về đến phía sau, tất cả đều tê liệt và không ai lại đi đếm số lượng cụ thể. Lựu đạn trên tay cũng không dùng đến.
Tuy nhiên khi Trương Hằng đẩy cửa phòng thuyền trưởng ra thì phát hiện bên trong không có ai, chỉ có cửa sổ đang mở, Trương Hằng liếc nhanh thì thấy Wilton đang loay hoay bơi sang một chiếc thuyền khác bên dưới,.
Thế là Trương Hằng từ phía sau rút ra một mũi tên và đặt nó vào dây cung rồi thả các ngón tay ra.
Một tiếng “vèo” vang lên, vai Wilton bị đau, nhưng hắn ta biết rằng mình đang ở thời khắc sinh tử nên không dám ngoảnh lại mà bơi nhanh hơn. Đồng thời hắn hít một hơi thật sâu, một dáng người hung hãn lao xuống nước. Trương Hằng nhíu mày vì mũi tên thứ hai của hắn đã mất đi mục tiêu.
Mục tiêu của đêm nay chỉ có thể coi là đã hoàn thành một nửa. Mặc dù hải tặc trên Khô Lau Hào của Wilton về cơ bản đều đã chết hết, nhưng trên con thuyền kia vẫn còn khoảng sáu mươi người. Nếu Wilton trốn thoát được, không những có thể thoát khỏi Nassau một cách thuận lợi mà còn có thể thừa thắng xông lên, Hàn Nha Hào giờ không còn ai, nếu Wilton lợi dụng lúc này liều lĩnh nổ súng thì đám người Trương Hằng không thể quay về kịp thời.
Vì vậy lần này Trương Hằng không chần chừ gì nữa, trực tiếp đổi sang Mũi Tên Của Paris. Vật phẩm này trị giá hơn bốn trăm điểm tích lũy. Trước đây hắn từng lo lắng nếu bắn ra mà bị thủy triều cuốn đi, tìm không được sẽ mất mát rất nhiều, nhưng hiện tại hắn không có thời gian để nghĩ đến những chuyện như vậy.
Vào lần tiếp theo, khi Wilton hít thở một hơi từ mặt nước, Trương Hằng đã bắn mũi tên có nguồn gốc từ thần thoại Hy Lạp. Bởi vì thời gian ở giữa quá ngắn, hắn đại khái chỉ nhắm vào cơ thể của Wilton. Cũng may Mũi Tên Của Paris có tác dụng khóa điểm yếu của riêng mình. Trương Hằng thấy mũi tên chìm trong nước, một lúc sau thì thấy xác Wilton từ dưới nổi lên.
Honegger là một lão già, sau khi hoàn thành công việc của đêm qua thì lúc ông ta trở về pháo đài thì đã rất muộn rồi, nhưng nằm xuống chưa được bao lâu thì ông ta lại mở mắt.
Có lẽ là vì biết rằng thời gian còn lại rất ít nên người già luôn trân trọng những ngày tháng còn lại.
Honegger mặc quần áo, đội chiếc mũ ba góc và ăn bữa sáng nóng hổi mà thuộc hạ của ông ta vừa mang về từ thị trấn, tâm trạng của ông ta cũng dần dần tốt lên. Nhất là khi ông ta leo lên tường thành theo thói quen cũ và nhìn ra thành Nassau dưới chân, trong lòng ông ta dâng lên một cảm giác thỏa mãn.
Nassau không phải là Tổng đốc được nước Anh công nhận. Gần đây nhất trên đảo, Honegger - người đảm nhận một số nhiệm vụ của Tổng đốc, chiếm giữ các thành trì và kiểm soát phòng thủ bờ biển trên đảo.
Tất nhiên những lời ông ta nói với Hắc Vương Tử Sam đêm qua cũng chỉ là những lời nói nhảm, thật ra thì ông ta cũng khá hài lòng với tình hình hiện tại, ông ta đã sớm lên kế hoạch về hưu từ lâu rồi mặc dù lúc đó danh tiếng của ông ta vẫn còn rất lớn. Ông ta với Frazer được coi là hai thuyền trưởng quyền lực nhất ở Nassau, nhưng kỹ năng của ông ta đã không còn được như xưa. Những năm tháng làm hải tặc không chỉ mang lại cho ông ta sự giàu có mà còn khiến ông ta mắc nhiều chứng bệnh tiềm ẩn, đặc biệt là bệnh phong thấp đã hành hạ đầu gối của ông ta trong một khoảng thời gian dài rồi.
Vì vậy tám năm trước Honegger đã quyết định rời khỏi biển, dẫn người giành lại nơi này và kể từ đó sống một cuộc sống khác.
Ông ta và hội nghị đã ước định rằng ông ta và người của mình sẽ bảo vệ Nassau, duy trì trật tự thường ngày ở đây, các thương nhân trên đảo sẽ thường xuyên trả cho ông ta một khoản phí duy trì để bảo vệ bờ biển.
Phí bảo vệ này không nhiều và hầu như không đáng kể so với việc buôn bán đang diễn ra trên đảo, nhưng ưu điểm là có rất đông người đóng phí nên cộng lại cũng là một khoản thu nhập đáng kể.
Cho dù không bằng khi ông ta làm hải tặc, chênh lệch cũng không nhiều nhưng quan trọng hơn là ông ta không cần mạo hiểm, cũng không phải ra khơi nữa, điều này cũng tránh cho bệnh phong thấp càng nghiêm trọng hơn.
Nhưng Honegger cũng có những phiền não của mình, ông ta và đoàn thủy thủ của mình rời xa vùng biển hiểm trở và sống một cuộc sống có thể ngồi mà kiếm tiền, nhưng cuộc sống này cũng khủng khiếp vì ý chí bị mài mòn, vì thiếu chiến đấu. Nhiều giờ ở trong thành trì, cơ thể bọn hắn bắt đầu rỉ sét và quan trọng hơn là thiếu máu tươi.
Lúc làm hải tặc, mặc dù trong mỗi trận chiến đều sẽ tổn thất nhân lực nhưng sau đó cũng sẽ bổ sung người mới. Đây thực ra cơ chế này cũng có ưu và nhược điểm, người già không đủ điều kiện thì sẽ bị thay thế bởi những người trẻ ưu tú hơn.
Mà hiện tại trên đất liền, những người đi theo Honegger đều là những gương mặt cũ của những con thuyền trước. Bởi vì giao tình trước đây nên cho dù những người này có trở nên lười biếng thì Honegger cũng không thể sa thải bọn hắn và dùng số tiền kia để thuê những người mới có sức chiến đấu mạnh mẽ hơn. Và ngay cả khi thuê những người mới thì Honegger cũng không thể tin tưởng họ như những người cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận