Thời Gian Chi Chủ

Chương 121: Cánh Buồm Đen (26)

- À.
Con trai chủ nông trường trừng lớn hai mắt, nói:
- À là có ý gì, nghĩ thử mà xem, kho báu Vua hải tặc để lại đó, không lẽ ngươi không thấy kích động à? Lúc này đứng trên boong tàu ta đã nghĩ sau khi được chia tiền sẽ tiêu như thế nào, ta muốn mua hai mảnh vườn ở Boston để trồng trọt, rồi mua thêm một đám nô lệ, sau đó dùng hết số tiền còn lại để ăn chơi đàng điếm. Ngươi biết không, con mụ Daisy trong kỹ viện lúc nào cũng xem thường ta, ngay cả lúc phục vụ ta cũng không chú ý, sau này ta mà có tiền thì ta sẽ...
- Malvin...
Trương Hằng chống đẩy xong cái cuối cùng, đứng dậy lau mồ hôi trên cổ rồi mở miệng cắt đứt mộng đẹp của con trai chủ nông trường:
- Ngươi vẫn chưa tìm thấy kho báu, chờ tìm thấy rồi thì muốn làm gì cũng không muộn.
- Xin lỗi.
Con trai chủ nông trường cũng nhận ra mình thất lễ, chủ yếu là do bầu không khí trên boong tàu hồi nãy quá nóng, mọi người đều bị kho báu của Kidd kích thích nên tinh thần vẫn còn trong trạng thái phấn khởi.
Điều này khiến Trương Hằng nảy sinh cảm giác phòng bị trong lòng, mặc dù hắn không ủng hộ Goodwin, nhưng không có nghĩa hắn cảm thấy lo lắng của Goodwin không đúng. Người lái tàu Auroff này đúng thực qua lại quá gần với thuyền trưởng, cũng không phải chuyện tốt gì với các thuyền viên trên thuyền. Nhất là lần này, Auroff đã cho hắn thấy được một người lái tàu có kinh nghiệm lão luyện đã thao túng cảm xúc của các thuyền viên như thế nào.
Một vị thuyền trưởng mạnh mẽ, cộng thêm một người lái thuyền đa mưu túc trí. Lực khống chế của hai người họ với chiếc thuyền này cao hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mọi người.
So với họ thì Goodwin chẳng khác nào một đứa bé đang bi bô tập nói, hai bên căn bản không cùng một đẳng cấp. Từ khi Goodwin quyết định khiêu chiến Auroff, kết cục của Goodwin đã được định sẵn.
Trương Hằng đổi thanh kiếm lưỡi cong do nước Anh chế tạo đã bị hỏng một chút từ tay phải sang tay trái, đỡ được hai nhát kiếm liên tục của đối phương, rồi bị phản lực phải lui về phía sau hai bước. Thủy thủ nhìn ra thể lực đánh lâu dài của người đối diện không tốt thì không kiềm được vui vẻ, tên thủy thủ không thăm dò nữa mà chém thẳng một kiếm vào lồng ngực của Trương Hằng. Một kiếm đó không hề xinh đẹp, chỉ đơn thuần ỷ vào ưu thế sức mạnh, nhưng lần này Trương Hằng không lùi về phía sau nữa, ngược lại còn nghênh đón.
Hai thanh kiếm chạm vào nhau, thủy thủ tiếp tế trên tàu hải quân cảm nhận được một nguồn lực lượng cực lớn truyền tới gan bàn tay, cánh tay của hắn bị nguồn lực này đẩy mạnh, vẻ mặt lộ rõ sự kinh hãi. Chỉ một giây sau, thanh kiếm Anh của Trương Hằng đã chống trên cổ hắn, Trương Hằng nói:
- Kết thúc.
Trong mắt tay thủy thủ hiện lên vẻ thất vọng, cuối cùng chỉ có thể ném vũ khí trong tay xuống rồi đầu hàng.
Trương Hằng nhìn xung quanh, cuộc chiến trên boong tàu sắp tới hồi kết, những tay bảo vệ còn chống cự tới cuối cùng về cơ bản đều bị dồn vào một góc nhỏ, thành bại chỉ là chuyện sớm muộn, chỉ còn lại thuyền trưởng đang chiếm giữ phòng thuyền trưởng, nhưng sẽ nhanh chóng bị tiêu diệt.
Đây là trận chiến ác liệt thứ ba chỉ trong hai tháng, mặc dù vẫn giành được thắng lợi như cũ, nhưng tổn thất rất nghiêm trọng. Owen đã bắt đầu bổ sung nhân lực từ đám tù binh rồi.
Ở niên đại này, thủy thủ trong đội hải quân chính quy có đãi ngộ cực kì thảm. Lấy hải quân hoàng gia nước Anh làm ví dụ, tiền lương một tháng chỉ được khoảng 1 bảng Anh, tương đương với một nửa số tiền lương của nhân viên gác sông và một phần tư số tiền lương của thợ mộc. Mà số tiền lương đó còn chưa chắc tới tay các thủy thủ, nó đã bị thủ quỹ trưởng và sĩ quan trên thuyền cắt xén một phần, ngoài ra thời gian phát lương cũng không cố định, gần như không được phát theo tháng. Kỳ lạ nhất là một chiếc tàu tuần dương ở khu vực biển Viễn Đông suốt 22 năm trời mới thanh toán sổ sách một lần, mà cuối cùng, Bộ Hải Quân còn từ chối thanh toán khoản tiền đó.
- Giải thích, Tàu tuần dương là tàu nổi loại lớn dùng để tiêu diệt tàu ngầm, phá hủy các công trình trên biển của đối phương, đảm bảo giao thông trên biển. Hết giải thích.
Cuộc sống sau khi lên bờ của các thủy thủ cũng chẳng tốt hơn là bao, khi quân hạm quay lại mẫu cảng để sửa chữa, các sĩ quan chỉ được nhận một nửa tiền lương, các thủy thủ ở tầng chót thì không được nhận đồng nào, bị bỏ mặc tự sinh dự diệt. Mà đó cũng chưa phải chuyện ác liệt nhất, đôi lúc vì sợ người chạy mất mà Bộ Hải Quân đã không cho các thủy thủ lên bờ, nếu không vào cảng thì điều bọn họ tới các chiến hạm khác, tiền lương lại tiếp tục được gõ vào hóa đơn tạm thời.
So với họ thì đãi ngộ của hải tặc đúng là thiên đường, có tiền mọi người cùng kiếm, có thịt thì cùng ngồi ăn. Rất ít khi xảy ra chuyện thuyền trưởng cắt xén tiền công của thuyền viên.
Trương Hằng tới phó bản này sắp được chín tháng, ban đầu vì sinh tồn mà hắn buộc phải gia nhập vào thế giới hải tặc, tới bây giờ, sống chung với nhóm hải tặc ở Nassau một thời gian hắn càng hiểu rõ hơn, rất nhiều thứ phải kết hợp với cả bối cảnh lịch sử, hải tặc hoành hành khắp nơi ở thế kỷ 17 và 18 này không phải không có nguyên nhân.
Khi thời đại Đại Hàng Hải bắt đầu, rất khó để phân biệt nhà thám hiểm, quân thực dân và hải tặc. Khi các nước Châu Âu rơi vào hỗn chiến, vì tranh giành quyền lực ở biển mà cho ra đời giấy phép cướp đoạt, hoàn toàn mở chiếc hộp Pandora. Dùng góc nhìn của người hiện đại thì sẽ cảm thấy khó mà tin nổi.
Giả dụ ngươi là một thương nhân của thời đại này, đang vận chuyển hàng hóa tới các nước thuộc địa buôn bán thì nửa đường bị quốc gia khác phái người đoạt mất. Ngươi không thể lấy lại chúng bằng cách biện pháp ngoại giao hợp pháp được, bình thường các quốc gia sẽ giao cho ngươi một tờ giấy phép cướp đoạt, cổ vũ ngươi cướp lại hàng hóa của mình từ tay người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận