Thời Gian Chi Chủ

Chương 235: Cuộc Phiêu Lưu Kết Thúc

Các cô gái mồm năm miệng mười tranh nhau nói cho đến khi tú bà đuổi bọn họ đi.
- Đến cả ta cũng không biết hóa ra ta còn có nhiều câu chuyện như vậy.
Trương Hằng nói.
- Đừng để ý, mỗi thuyền trưởng nổi lên đều mang theo một loạt huyền thoại mà đến cả bản thân cũng chưa từng nghe qua mà.
Clay Kim đặt cái tẩu vào miệng và hít hai cái.
- Lúc trước thuyền trưởng Sam giành lại thuyền Vidar thì vẫn có người tin chắc chắn hắn ta là hậu duệ của vua Arthur.
Trước khi ra khơi, Trương Hằng đến quầy giao dịch đồ cũ một lần để tìm Karina nhưng nữ thương nhân không có ở đó.
Ngược lại thì Jim ngay lập tức tiếp đón, sau khi giải tỏa nghi ngờ thì Karina đã tăng lương cho hắn ta, và để hắn ta làm người phụ trách quầy giao dịch. Ký sổ viên tiên sinh cũng nhờ họa mà được phúc.
Sau khi Trương Hằng hỏi thăm thì mới biết Karina mạnh mẽ vang dội như thế nào. Cửa hàng tạp hóa mà cô nhắc đến lúc trước, đã chọn địa chỉ ở Nassau, ngay bên cạnh chợ. Nữ thương nhân chuẩn bị ngày mai khai trương. Trương Hằng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng không làm phiền cô.
Ngày nào ra khơi cũng nghe tiếng người huyên náo ở cảng.
Lần này là cuộc đi săn chung lớn nhất ở Nassau trong những năm gần đây, các tàu hải tặc tham gia đều có tiếng tăm lừng lẫy. Thuyền Vidar thì không nhắc đến làm gì, kể từ khi Edward Teach mất tích thì Hắc Vương Tử Sam và các thuộc hạ do hắn ta cầm đầu đã dần dần trở thành nhóm hải tặc mạnh nhất vùng biển này. Mà hắn ta tìm đến hợp tác lần này đều là nhóm hải tặc lớn có tiếng tăm hiển hách.
Duy nhất những người có lai lịch kém hơn chỉ có Trương Hằng và Hàn Nha Hào. Tuy nhiên bọn họ bây giờ là nhóm hải tặc mạnh nhất trên khắp Nassau, và cũng là nhóm hải tặc mà những đàn ông trên đảo muốn gia nhập nhất. Ba chuyến ra khơi liên tiếp đều mang về chiến lợi phẩm khổng lồ, một trận chiến đã toàn diệt số lượng người gấp ba lần so với nhóm hải tặc. Mặc dù thời gian Hàn Nhà Hào nổi lên ngắn ngủi nhưng mỗi bước đi đều đầy thần kì.
Cho dù ở trong nhóm hải tặc danh tiếng lừng lẫy lâu năm thì cũng không có ai bỏ qua sự tồn tại của bọn họ, ngược lại khi nhìn thấy Trương Hằng đến bến tàu đã có rất nhiều thuyền trưởng chủ động đến chào hỏi với hắn.
Ngoài ra, Trương Hằng cũng nhìn thấy Malcolm, đây là lần đầu tiên gặp hắn ta sau bữa tiệc tối hôm trước, sắc mặt lần này xem ra cũng không khác lần trước là mấy. Malcolm chỉ ở trên bến tàu nói đơn giản hai câu với Hắc Vương Tử Sam một lúc, chúc bọn họ lần này hành động thuận lợi, sau đó liền chuẩn bị rời đi.
Có điều trước khi rời đi, hắn ta nhìn thấy Trương Hằng đang ở cách đó không xa thì dừng lại, gật đầu với Trương Hằng.
Trương Hằng cũng lịch sự chào lại, những người không biết căn bản sẽ không thể nhìn ra mối quan hệ thù địch giữa hai người.
Hắc Vương Tử Sam nhìn sáu con tàu hải tặc với nhiều hình dáng khác nhau đang cập bến ở cảng với vẻ mặt phấn khích thì đã có chút không thể chờ đợi được nữa nhưng biểu hiện vẫn rất hào phóng. Đêm qua hắn ta đã sớm nói cho thuyền trưởng của năm chiếc tàu khác biết đường đi của thuyền Trân Bảo Tây Ban Nha.
Hành động lần này vốn dĩ cũng không có bí mật gì cần phải giữ, với hỏa lực của đối phương thì căn bản không có ai lén lút thất hứa, bởi vì khả năng tự mình ra tay cũng không khác gì so với trực tiếp đưa mình vào chỗ chết.
- Để ta bắt đầu đi. Nếu lần này có thể thành công thì ngay cả Nữ Vương của Luân Đôn xa xôi cũng sẽ biết đến tên chúng ta. Từ nay về sau, các tàu buôn chỉ cần nhìn thấy cờ của chúng ta sẽ nghe tin lập tức hành động.
- Phát hiện trên thuyền có chuột sao?
Trương Hằng ở trong phòng thuyền trưởng đặt tờ giấy ghi chép học tiếng Hà Lan xuống, nhìn quân nhu và đầu bếp trước mặt mình.
- Vẫn là để Ramsay tiên sinh đến nói đi.
Dufresne nói.
- Nghiêm túc mà nói thì ta chưa nhìn thấy mấy thứ nhỏ bé đó, nhưng quả thực trong phòng bếp có hiện tượng bị mất đồ ăn, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng.
Đầu bếp mập mạp lau mồ hôi trên cổ.
Chuột chắc chắn là một trong những thứ làm người khác khó chịu nhất trên thuyền, chúng có thể tiêu thụ thức ăn và nước uống nhanh chóng, hơn nữa chúng cũng có thể gặm dây thừng và boong tàu.
Nhưng đây không phải là những điều rắc rối nhất, nguy hiểm thực sự là chúng cũng có thể gây ra bệnh dịch hạch.
Đây là căn bệnh rất dễ lây lan, ban đầu thường chỉ là đau đầu và sốt, nhưng ngay sau đó sẽ cảm thấy buồn nôn và xuất hiện các vết bầm máu trên da. Sau đó các bạch huyết bắt đầu sưng to, nhanh chóng chảy mủ và loét ra. Cuối cùng trong vòng ba đến năm ngày sẽ tử vong do nhiễm độc máu nặng, viêm phổi hoặc nhiễm trùng huyết.
Đặc biệt là trong thời đại này, sự lây lan của bệnh dịch hạch chỉ có thể được kiểm soát thông qua cách ly, và hầu như không có bất kỳ phương pháp điều trị hiệu quả nào.
Trương Hằng hiểu rõ sự nguy hiểm của bệnh dịch hạch hơn bất cứ ai. Vào thế kỷ mười bốn đã có 25 triệu người chết ở Châu Âu do cái chết Đen, chiếm khoảng 1 phần 3 tổng dân số của toàn lục địa Châu Âu lúc bấy giờ. Trận dịch hạch cuối cùng xảy ra ở Luân Đôn cách đây hơn bốn mươi năm trước và cũng đã gây ra sự hoảng loạn đáng kể.
- Trước khi ra khơi không có người kiểm tra qua hay sao?
- Là ta thất trách.
Dufresne nói.
- Ta đã kiểm tra nó một lượt trước ngày ra khơi, nhưng ta đã không kiểm tra lại sau khi nguồn trợ cấp đến. Nếu có chuột trên thuyền, nó có thể đã được mang lên cùng với đồ ăn hoặc vật liệu gỗ.
- Không trách ngươi, thời gian lần này có hơi gấp. Nghe nói lúc đó ngươi còn đang tìm người tập hợp, cũng may ngươi phát hiện sớm, tranh thủ thời gian đi giải quyết chuyện này đi.
Trương Hằng nói.
- Lần trước khi lên bờ ta đã mua một con mèo để đối phó với tình huống này, để ta mang nó đi lục soát khoang tàu một lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận