Thời Gian Chi Chủ

Chương 318: Quyết Định Táo Bạo

Hơn nữa Trương Hằng đã khóa lại cửa thao trường, theo lý thuyết thì Mã Nguy hàng giả khó làm nên trò gì khác.
- Nhất thiết phải làm tới mức độ này à?
Mã Nguy hàng giả bị gió lạnh thổi, không nhịn được rụt cổ xuống. Nàng vẫn muốn duy trì thái độ chẳng sao cả như trước, nhưng hiện tại hai người bọn họ đã tới một nơi gần như bị bịt kín hoàn toàn.
Trong tầm mắt vài chục mét xung quanh không có một bóng người, bãi tập tối om khác với tình huống ở dưới ký túc xá vừa rồi, lúc ấy nàng không lo Trương Hằng sẽ làm gì mình, nhưng giờ thì nàng không dám chắc.
Chờ một lát, Mã Nguy hàng giả bèn dùng giọng điệu thương lượng:
- Này, ngươi thả ta đi thì ta sẽ đưa cho ngươi món đạo cụ trò chơi kia được không?
- Nói vậy thì ngươi thực sự cũng là người chơi?
Nhưng không ngờ Mã Nguy giả lại lắc đầu, nói:
- Ta không phải là người chơi, hoặc nên nói ta từng là người chơi, nhưng vì một số nguyên nhân nên bên giờ ta không thể tiến vào phó bản được.
- Ừ?
Mã Nguy hàng giả không định tiếp tục đề tài này, nhưng Trương Hằng đoán chỉ sợ nàng bị cấm tiến vào phó bản không thoát nổi liên quan với chuyện xảy ra ở hội đấu giá lần trước. Nói tới đây, Trương Hằng vẫn cảm thấy năng lực ngụy trang của người phụ nữ đeo kính râm thần bí trong hội đấu giá mạnh hơn một chút, không những lừa được người phụ trách của thương hội mà còn có thể lừa cả được hệ thống, y như dính lỗi vậy.
Tới bây giờ Trương Hằng vẫn không biết nàng ta làm vậy kiểu gì.
Mã Nguy hàng giả hít sâu một cái, oán hận nói:
- Ngươi sao lại hẹp hòi như vậy chứ, vốn dĩ là ngươi phá hỏng kế hoạch của ta, sau đó ta đột nhiên đụng phải ngươi ở trung tâm thương mại nên mới muốn trêu ngươi một chút, cũng trợ công giúp ngươi coi như đền bù rồi, ngươi không thấy ánh mắt nhìn ngươi lúc ngươi truy tìm ta của cô bạn gái Nhật Bản kia đâu, chậc chậc, nữ sinh với nhau ta có thể chắc chắn nói cho ngươi biết trái tim thiếu nữ của nàng đã bị ngươi chiếm được rồi. Người anh em, thổi kèn lệnh tấn công đi!
Mã Nguy hàng giả vừa nói vừa vỗ vai Trương Hằng, nhưng sau khi nàng cười ngượng hai tiếng xong thì vẫn không thấy hắn phản ứng lại.
- Ta thật sự rất tò mò, ngoài lời nói dối luôn treo trên miệng ra thì ngươi còn cái gì.
Trương Hằng nói:
- Rõ ràng lúc ở tiệm thuốc ngươi đã để mắt tới ta, có lẽ lúc đó ngươi đang suy tính xem nên ra tay thế nào đúng không.
- Tiệm thuốc gì?
Mã Nguy hàng giả nghe thấy vậy thì sững người:
- Cả ngày hôm nay ta thuê bộ Kumamoto Kuma kia đều đang chơi... à, trêu người qua đường, tới trưa đã đổi mấy cửa hàng, vừa tới khu tây thì nhìn thấy ngươi và cô bạn gái Nhật Bản kia nên đưa cho nàng một đóa hồng, sao đó lại bị tên khốn nạn nào đó đuổi loạn khắp nơi... Đúng, người mặc bộ hóa trang là ta, ta vẫn đang đặt hai trăm tệ làm tiền cọc đấy.
Trương Hằng không thể không thừa nhận rằng mấy chuyện như nói dối này cũng cần phải có thiên phú, như người bình thường muốn nói dối thì thường sẽ xuất hiện phản ứng sinh lý, hoặc là có vài động tác nhỏ làm lộ lời nói dối, nhưng người này lại nói láo tới mức độ bình thường như chuyện ăn cơm uống nước, một chút sơ hở cũng không có.
Không biết nàng luyện kỹ năng đó ở đâu ra, nhìn tuổi rõ ràng không lớn lắm, chẳng lẽ ngay từ nhỏ đã nghĩ tới nên lừa người khác thế nào?
Trương Hằng há miệng định nói gì đó, nhưng cảm giác bị người nhìn trộm ở tiệm thuốc ở trung tâm thương mại lại xuất hiện, lần này Trương Hằng có thể cảm nhận được rõ rệt ác ý bao hàm bên trong.
Mà lúc này, Mã Nguy giả vẫn đang trừng mắt lớn mắt bé với hắn, tỏ ra không hiểu nổi.
Sau khi thấy thái độ của Trương Hằng đột nhiên trở nên khác thường, vươn tay chộp về phía lồng ngực của mình thì Mã Nguy hàng giả biến sắc, lần này nàng sợ thật, muốn hét lớn lên nhưng Trương Hằng lại kéo mạnh cổ áo của nàng về phía hắn.
- Ta bị HIV - AIDS đó đại ca!
Mã Nguy hàng giả kêu gào thảm thiết, hai người sắp va vào nhau thì Trương Hằng đột nhiên thả lỏng tay ra, nghiêng người sang một bên. Mã Nguy hàng giả ngã xuống đường nhựa, lần này bàn tay chống xuống mặt đất của nàng đã bị trầy mất một mảng da.
Chưa qua mười phút mà Mã Nguy đã phải hít sâu một ngụm khí lạnh lần hai,:
- Sít ! Ngươi bệnh à, ngay cả người nghiện cũng muốn ngược đãi?
Nhưng khi nàng quay đầu lại nhìn đã nhìn thấy một việc vô cùng đáng sợ, bức tường rào mà nàng vừa đứng gần đang hòa tan hệt như một tảng sô cô la...

- Cái quỷ gì thế?!
Mã Nguy giả bị cảnh tượng đánh sợ đột nhiên xuất hiện này dọa run.
Mà Trương Hằng ở bên kia lại đang rơi vào nguy hiểm.
Bởi vì Trương Hằng từng tận mắt nhìn thấy một thứ tương tự thôn phệ ông lão nhặt ve chai nên ngay từ đầu hắn đã chú ý tới sự biến hóa của tường rào, kịp thời kéo Mã Nguy giả đang không biết gì rời khỏi khu vực nguy hiểm.
Nếu nói lần đầu gặp phải vẫn ôm nghi ngờ thì hiện tại, Trương Hằng cơ bản đã xác định thứ này có trí tuệ, bởi vì khi nó đi săn mồi sẽ sử dụng sách lược.
Vách tường sôi trào giống như nước đun sôi, hấp dẫn sự chú ý của Trương Hằng. Hắn đã cứu được Mã Nguy giả trước khi chất lỏng màu đen kia rơi xuống, nhưng đó chỉ là kế nghi binh, mục tiêu thực sự của nó chính là Mã Nguy hàng giả sau lưng Trương Hằng.
Dường như nó có thể khống chế tùy ý tốc độ hòa tan, tốc độ hóa lỏng ở góc tường nhanh hơn so với vách tường.
Chờ Trương Hằng túm được cổ áo của Mã Nguy giả thì chân trái của hắn đã vô tình bị đống chất lỏng màu đen kia bao lấy.
Trương Hằng từng nhìn thấy quá trình đi săn của nó, lần trước khi nó thôn phệ ông lão nhặt ve chai tổng cộng chưa mất tời mười giây, vì thế thời gian còn lại của hắn không nhiều.
Sống chết trong tích tắc, Trương Hằng vẫn hoàn toàn tỉnh táo như cũ, hắn nghiêng người ném Mã Nguy hàng giả sang một bên, sau đó thử nhích chân tránh thứ đang bao bọc một chân của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận