Thời Gian Chi Chủ

Chương 61: Phòng tuyến Mannerheim chào đón ngươi (3)

Nhiều khi, kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp biến hóa.
Trương Hằng chờ đến tiếng súng rời xa chạy tới điểm bắn nhau lúc đầu, tận lực giảm xuống nguy hiểm, nhưng không nghĩ tới vẫn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, tốc độ của nhóm binh sĩ Liên Xô đầu tiên trở về sớm hơn trong dự đoán của hắn không ít.
Lúc này hối hận và phàn nàn là không có ý nghĩa, Trương Hằng chỉ có thể đè thấp thân thể, bỏ chạy theo hướng ngược lại.
Mà hắn khẽ động lập tức liền bị những binh sĩ Liên Xô kia phát hiện.
Lúc này hận không thể lớn tiếng khen bộ phận hậu cần của Liên Xô, quân phục binh lính Liên Xô ở Chiến tranh mùa đông dùng màu vải kaki làm chủ, ở bên trong mênh mông tuyết trắng nổi bật giống như bọ rầy trên ruộng, rất chịu khó ăn súng, tỷ lệ thương vong của quân Liên Xô cao như vậy cũng có chút ít quan hệ với màu áo.
Trương Hằng không cần quay đầu lại cũng biết những binh lính Liên Xô kia nhất định đang lấy súng lên đạn, cũng may hắn vẫn luôn rèn luyện chạy cự ly dài bây giờ có đất dụng võ. Hắn chạy bộc phát lại tăng thêm cây cối ngăn trở, mặc dù hắn bên tai truyền tới tiếng súng, nhưng những viên đạn kia đều rơi cách xa hắn.
Trương Hằng không dám phớt lờ, một đường chạy như điên, vẫn luôn chạy đến khi thể lực của bản thân sắp hao hết mới ngừng lại, vịn một gốc tuyết tùng thở hổn hển.
Hắn biết mình tạm thời an toàn, thể lực của hắn không bằng binh lính Liên Xô, nhưng bọn hắn vừa xảy ra giao tranh nên sức đã giảm mạnh. Thừa dịp này, Trương Hằng mở ra ba lô bằng vải bạt, kiểm tra thành quả mà bản thân mạo hiểm đạt được lần này, từ trên xuống dưới theo thứ tự là vật dụng vệ sinh cá nhân, vải quấn chân dự phòng, bộ đồ ăn và lương thực chiến đấu... Vải quấn chân xem như trang bị đặc sắc của quân Liên Xô, có thể mang đến độ ấm nhất định, cũng có thể giảm bớt ma sát chân, còn lương thực chiến đấu thì dùng bánh mì đen làm chủ, còn có lạp xưởng không biết làm từ thịt gì cùng một bọc hồng trà nhỏ.
Trừ cái đó ra Trương Hằng còn phát hiện hai hộp thịt bò và một cái cái bật lửa, hai thứ đồ này, nhất là cái sau ở thời công nghiệp nhẹ lạc hậu như Liên Xô bây giờ tương đối hiếm thấy. Trương Hằng nhớ lại hai thi thể lúc trước, phát hiện trang phục của bọn họ có khác biệt.
Trên tay áo của một thi thể không có năm sao đỏ, chủ nhân của ba lô này có thể là sỹ quan.
Đáng tiếc ở trên chiến trường viên đạn không phân biệt sang hèn, hoặc là nói càng là sĩ quan càng có khả năng trở thành mục tiêu công kích đầu tiên của quân địch. Tên quỷ xui xẻo kia ít nhất chịu ba bốn phát đạn trên mặt.
Thời điểm Trương Hằng cởi quần áo đều cố tránh khuôn mặt be bét máu thịt kia, mặc kệ như thế nào, hắn đối với thu hoạch lần này vẫn là thật hài lòng, ít nhất giải quyết vấn đề chống lạnh và lương thực.
Sau đó hắn lại kiểm tra khẩu súng kia, Trung Quốc quản lý súng ống vô cùng nghiêm ngặt, trừ một ít nghề nghiệp đặc thù tuyệt đại đa số người đều chỉ nhìn thấy đạo cụ trên phim. Trương Hằng cũng không ngoại lệ, hắn không biết tên khẩu súng này, chỉ miễn cưỡng có thể nhìn ra đây là một khẩu súng ngắn ổ quay, bên trong ổ quay có bảy rãnh đạn, nhưng mà trước đó đã bị bắn hai phát, hiện tại chỉ có thể bắn 5 phát.
Lúc này Trương Hằng mới ý thức được bản thân vừa rồi chạy trốn quá gấp, cầm súng quên cầm đạn.
Dù sao có năm phát đạn vẫn mạnh hơn không có gì.
Đáng tiếc nhân vật trong phim chỉ làm cách nào thể hiện bản thân đẹp trai khi dùng súng, kết cấu của súng lục thật rất phức tạp, Trương Hằng loay hoay trong chốc lát vẫn không biết làm cách nào lấy được 2 vỏ đạn rỗng ra, chỉ có thể cất kỹ súng trước.
Mở ra bình sắt uống vào mấy ngụm nước, sức lực của hắn cũng khôi phục một ít.
Bởi vì lo lắng những binh lính Liên Xô đuổi theo, Trương Hằng cũng không dừng lại lâu, tiếp tục đi sâu vào rừng cây, mãi cho đến bóng đêm buông xuống mới xác định bản thân xem như thoát ly nguy hiểm.
Buổi tối tầm nhìn rất kém, những binh lính Liên Xô còn chưa quen thuộc cuộc sống rừng rậm nơi đây, còn phải lo lắng quân Phần Lan du kích xuất quỷ nhập thần, là không thể nào tiếp tục tìm hắn.
Thế là Trương Hằng dừng bước, quyết định ăn ít đồ.
Hắn mở ra ba lô, lấy ra một miếng bánh mì đen.
Loại này bánh mì này bắt nguồn từ nước Đức, về sau truyền đến Đông Âu cùng nước Nga, cũng không thật là màu đen, chẳng qua là màu sắc nướng hơi đậm. Không nên xem thường vật này, thời điểm Chiến tranh Thế giới thứ hai, lương thực chính của quân đội Đức và quân Liên Xô liền là bánh mì đen, dựa vào ghi chép thứ này đã cứu sống ít nhất 400 ngàn người Liên Xô, duy trì sức chiến đấu gần 10 triệu bộ đội, đương nhiên, mùi vị là một chuyện khác.
Trương Hằng dùng dao ăn cắt một miếng nếm thử, cảm giác vừa chua lại mặn, rất thô ráp, hơn nữa cứng rắn như trong truyền thuyết, rất khó nuốt, cũng may lúc trước hắn trải qua một thời gian thiếu thốn trên hoang đảo, nếu như không cân nhắc chiến tranh nguy hiểm, hoàn cảnh bây giờ của hắn tốt hơn vòng đầu tiên không ít.
Phiền phức duy nhất ở chỗ không có cách nào nhóm lửa, cũng không phải vấn đề kỹ thuật, coi như không có bật lử trong ba lô vải bạt kia, Trương Hằng cũng có thể nhóm được lửa. Nhưng mà trong đêm tối ánh lửa quá dễ thấy, xét đến cùng vẫn là hắn chưa quen vùng rừng rậm này, bất kể là quân Liên Xô hay đội du kích Phần Lan phân bố hắn đều không biết.
Trương Hằng không biết địch nhân sẽ từ chỗ nào nhảy ra, thậm chí không biết chỗ ở hiện tại cách 2 bên gần xa thế nào. Bây giờ hắn đã ý thức được tàn khốc của chiến tranh, một người muốn sống sót trong cuộc chiến tranh này có bao nhiêu khó khăn.
Duy nhất để cho hắn cảm thấy an ủi chính là Cái bóng trong ngực, 3 phút trạng thái trở thành cái bóng là lá bài tẩy bảo mệnh của hắn, đáng tiếc chỉ còn 2 lần sử dụng, không đến thời khắc cuối cùng Trương Hằng không định sử dụng.
Hắn tìm nơi có thể tránh gió, bọc áo khoác quân đội nằm xuống, kết quả một đêm bị đông cứng tỉnh ba lần. Mức độ rét lạnh mùa đông năm 1939 ở Phần lan có thể xếp thứ 10 trong lịch sử, không có đống lửa sưởi ấm, đối với bất kỳ người nào đều là khảo nghiệm.
Nếu như không phải trên người còn quân phục da dê Liên Xô, Trương Hằng rất nghi ngờ bản thân ngay cả một đêm cũng chịu không nổi.
Thật vất vả chịu đến ngày thứ hai mặt trời mọc, hắn cũng không lo được nguy hiểm, nhặt một chút nhánh cây ở xung quanh, dùng bật lửa đốt, sưởi ấm tay chân sắp mất đi cảm giác, lúc đầu nước trong bình còn một nửa, nhưng trải qua một đêm đã hoàn toàn bị đông cứng thành tảng băng.
Thế là Trương Hằng ném bình nước bên lửa, thuận tiện còn nướng lạp xưởng.
10 phút đồng hồ sau Trương Hằng lưu luyến đứng dậy, dùng tuyết đọng dập tắt đống lửa, đồng thời cầm lạp xưởng gác phía trên cắn một cái, khả năng là bởi vì có bánh mì đen đặt cơ sở, hương vị lạp xưởng cũng không bết bát như trong tưởng tượng, bên trong... Cũng không phải là thịt heo dê bò thường thấy, nhưng cũng coi như có thể nuốt xuống.
Trương Hằng vừa ăn bánh mì lạp xưởng vừa suy nghĩ bước kế tiếp của kế hoạch, nhưng mà tiếc nuối là mãi cho đến ăn xong bữa ăn sáng, hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp gì với hoàn cảnh hiện tại.
Chú thích, Khẩu súng hôm qua là đường kính 7.62 mi-li-mét Degtyaryov DP- 28 tiểu đội dùng súng máy hạng nhẹ, năm 1926 thiết kế định hình, năm 1928 trang bị quân Liên Xô, ở trong Chiến tranh Mùa đông lên sân khấu qua. Hết chú thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận