Thời Gian Chi Chủ

Chương 828: Người Hàng Xóm

Còn người hàng xóm kia cùng ra xem tình hình với ông ta, thấy chỉ là hiểu lầm thì cũng sớm đóng cửa về nhà.
Vì vậy, người phụ nữ trung niên tìm kiếm một vòng cuối cùng cũng đặt ánh mắt cầu cứu lên người Trương Hằng: "Chàng trai, ngươi không thể đi được, nếu không chỉ còn hai mẹ con ta thôi."
"Trương Hằng không đi, thím ạ." Trương Hằng lễ phép nói.
"Ngươi lại là ai?" Người đàn ông trung niên cau mày.
"Anh ấy là bạn học của con, bố ạ." Bạch Thanh trả lời.
"Thật là hồ náo, ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, nửa đêm không được đi chơi với con trai, con không phải nói là đi xem phim với các bạn nữ trong lớp sao."
"Chúng con từ rạp chiếu phim về, vì sợ Bạch Thanh về một mình không an toàn nên sau khi chiếu phim xong, con đã đưa cô ấy về trước." Trương Hằng mặt không đổi sắc nói.
"Nói lời hoa mỹ, thật sự cho rằng ta không biết mối quan hệ giữa các ngươi sao." Người đàn ông trung niên cảnh cáo: "Ngươi đã đưa người về rồi, ở đây không có việc gì của ngươi nữa."
Trương Hằng nghe vậy nhưng không rời đi, vẫn đứng tại chỗ: "Chú định đưa thím đi bệnh viện nhưng tâm trạng của thím ấy hình như không ổn định lắm, dù sao thì con cũng rảnh rỗi, hay là con đi cùng thím ấy?"
"Ngươi còn thật sự coi mình không phải người ngoài." Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói: "Bây giờ ta đang bận đưa vợ đi bệnh viện, không có tâm trạng nói nhảm với ngươi, sau này ngươi tốt nhất cũng đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, nếu không ta sẽ đến trường tìm chủ nhiệm lớp của ngươi, để ông ấy gọi phụ huynh của ngươi ra nói chuyện."
Phải thừa nhận rằng, chiêu này đối với học sinh trung học bình thường vẫn có sức sát thương khá lớn, dù sao thì gọi phụ huynh được coi là đòn sát thủ đối phó với học sinh trung học.
Nhưng chiêu này dùng với Trương Hằng thì không có tác dụng gì, hắn nghe vậy vẫn bình tĩnh nói: "Bố mẹ con đều ở nước ngoài, con đã rất lâu rồi không gặp họ, dù là chú hay chủ nhiệm lớp muốn gọi họ ra thì e rằng cũng không dễ."
"Hừ." Người đàn ông trung niên dường như bị chọc cười: "Ngươi còn có những người thân khác chứ."
"Trương Hằng thành thật nói: "Có một người ông ngoại nhưng ông ấy rất ít khi can thiệp vào chuyện của con."
Người đàn ông trung niên dường như lười nói chuyện với Trương Hằng nữa, trực tiếp nói với cô con gái đang nằm trên đất: "Con về nhà trước đi."
"Bố, Trương Hằng là người rất tốt, anh ấy chỉ lo cho con và mẹ thôi." Bạch Thanh lấy hết can đảm nói: "Cuối cùng bố và mẹ có mâu thuẫn gì, không thể nói cho con biết sao? Mặc dù đôi khi mẹ có hơi hư vinh nhưng tinh thần của mẹ vẫn luôn tốt, tại sao đột nhiên lại có vấn đề về tinh thần, còn nữa..." Bạch Thanh do dự một chút rồi nói tiếp: "Gần đây hành vi của bố có hơi kỳ lạ."
"Ta đã nói rồi, trẻ con đừng xen vào chuyện của người lớn." Người đàn ông trung niên nghiêm mặt nói: "Con chỉ cần lo chuyện của mình, học hành cho tốt, thi đỗ một trường đại học tốt, đó chính là giúp đỡ gia đình lớn nhất, ngoài ra, sau này không được đi chơi với con trai nữa."
Trong mắt Bạch Thanh lộ ra một tia thất vọng: "Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ đều như vậy, chuyện gì cũng giấu con, coi con như đứa trẻ chẳng hiểu gì, như thể con sẽ mãi không lớn vậy, nếu ở bên nhau chỉ mang lại đau khổ cho nhau thì tại sao còn cố sống chung một mái nhà, giày vò nhau, nếu vì con thì bố mẹ cũng chẳng cho con một gia đình hòa thuận."

Lời của Bạch Thanh khiến cha mẹ cô một lần nữa rơi vào im lặng. Thậm chí hai người còn không phát hiện ra Trương Hằng đã đi ra ngoài một lúc.
Đợi hắn cúp điện thoại, quay lại, mẹ Bạch Thanh mới đứng dậy khỏi mặt đất nhưng nói thế nào cũng không chịu lại gần chồng mình.
Còn người đàn ông trung niên thì đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng, khiến Bạch Thanh kẹt giữa hai người có vẻ hơi bất lực.
Người đàn ông trung niên hừ một tiếng: "Xem mẹ ngươi cho ta, ta đi lái xe."
"Không, ta không muốn đến bệnh viện!" Mẹ Bạch Thanh nghe vậy lập tức gào lên như điên.
Thế này khiến Bạch Thanh có chút tin rằng bà thực sự bị kích thích.
"Hay là chúng ta về nhà trước?" Bạch Thanh do dự nói.
"Không, ta cũng không về nhà! Ta không muốn ở cùng cha ngươi nữa." Mẹ Bạch Thanh kiên quyết nói: "Ông ta không còn là người trước kia nữa, ta có thể cảm nhận được."
"Bây giờ đầu óc ngươi rất loạn, cần phải điều trị." Người đàn ông trung niên mặt không biểu cảm nói: "Điều trị xong, ta sẽ đón ngươi về."
Nói rồi ông ta lại đưa tay định nắm lấy tay mẹ Bạch Thanh.
Nhưng ngay sau đó đã có một bàn tay khác ấn chặt cánh tay ông ta.
"Trương Hằng nói: "Hay là hai người bình tĩnh lại trước đã. Như anh nói, tinh thần của dì bây giờ đã có chút không ổn định, ép bà ấy cũng không tốt, chi bằng để bà ấy ra ngoài tìm khách sạn ở vài ngày, sau đó hai người từ từ thương lượng."
"Ngươi còn chưa đi sao?" Người đàn ông trung niên thấy Trương Hằng, trên mặt lộ vẻ tức giận, dùng tay kia muốn hất cánh tay Trương Hằng ra nhưng không thành công, sức của đối phương mạnh hơn ông ta tưởng tượng rất nhiều, thế là ông ta đổi sang đẩy ngực Trương Hằng nhưng động tác này cũng bị Trương Hằng dễ dàng chặn lại.
"Hai người... đừng động thủ." Lúc này người sốt ruột nhất chính là Bạch Thanh, cô sốt ruột đến mức sắp khóc, bên cha mẹ đã đủ loạn rồi, đến giờ cô vẫn chưa hiểu được nguyên nhân hai người đột nhiên cãi nhau, bên kia Trương Hằng lại xảy ra xung đột với cha cô.
Nhưng ngay sau đó, từ xa vọng lại tiếng còi cảnh sát mơ hồ.
Sắc mặt người đàn ông trung niên đại biến, hung tợn nhìn Trương Hằng: "Ngươi báo cảnh sát?"
"Trương Hằng lắc đầu: "Không phải ta, ta chỉ nói với người bạn đi cùng một tiếng, bảo anh ấy về trước."
Khác với sự hoảng loạn của người đàn ông trung niên, mẹ Bạch Thanh nghe thấy tiếng còi cảnh sát lại lộ vẻ mừng rỡ: "Cảnh sát, cảnh sát cuối cùng cũng đến rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận