Thời Gian Chi Chủ

Chương 745: Trận Chiến Quyết Định

Cảnh sát dừng lại một chút: "Trước khi xảy ra vụ việc, có người nhìn thấy nhóm thương nhân buôn lông thú kia xuất hiện gần thị trấn, bọn chúng rất khả nghi, nói ra thì, anh từ đâu đến, trên đường có nhìn thấy người nào khả nghi không?"
Trương Hằng không ngờ rằng những người hắn giết trong quán bar lại có câu chuyện như vậy, lời kể của cảnh sát hoàn toàn trùng khớp với nhóm người mà hắn đã gặp trong quán bar trước đó, Trương Hằng khi đó đã đoán rằng thân phận của những người đó có thể không trong sạch, dù sao thì cũng chưa từng nghe nói đến thương nhân buôn lông thú lại lập cứ điểm ở thị trấn không người, hơn nữa những kẻ đó trông cũng không giống người tốt lành gì.
Nhưng hắn đang bận tiến vào nhiệm vụ chính tuyến, không muốn xen vào chuyện của người khác, sau khi có được tin tức mình muốn thì hắn đã giải quyết gọn gàng người cuối cùng.
Mà Trương Hằng không ngờ rằng thói quen tốt này của hắn lại khiến hắn lỡ mất bốn mươi ki-lô-gram vàng, sau đó hắn đã lục soát quán rượu nhưng không tìm thấy vàng, mà xét đến việc khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, Rich còn tưởng rằng Trương Hằng đã chấp nhận lời đề nghị hòa giải của hắn, thậm chí còn chưa kịp khai ra tung tích của vàng để đổi lấy mạng sống.
"Không, trên đường đi tôi không nhìn thấy người nào phù hợp với mô tả của anh, cảnh sát tiên sinh." Trương Hằng nhàn nhạt nói: "Nhưng sau này tôi sẽ chú ý, nếu gặp thì sẽ thông báo cho anh ngay."
Trương Hằng dù thế nào cũng không thể thừa nhận rằng mình đã gặp những người đó, trước tiên không nói đến việc đối phương chỉ là nghi phạm mà chưa bị kết tội, bị hắn giết sạch, quan trọng nhất là liên quan đến tung tích của 40 ki-lô-gram vàng, cho dù hắn có nói thật rằng mình không nhìn thấy những thỏi vàng đó thì cũng không ai tin hắn.
Huống hồ hắn chỉ là một người Trung Quốc, Trương Hằng rất sáng suốt rút mình ra khỏi chuyện này.
Hắn thậm chí còn cân nhắc xem có nên giết luôn cả cảnh sát trước mặt hay không, dù sao thì nơi hai người gặp nhau cũng không xa thị trấn không người kia, Trương Hằng tuy đã đi hai ngày nhưng với tài cưỡi ngựa của cảnh sát thì ước chừng một ngày là đến nơi, mà vùng đất hoang vu này lại không có nhiều người, đối phương vẫn có khả năng nghi ngờ hắn.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn từ bỏ ý định này, cảnh sát có thể chỉ một mình truy tìm tung tích của Rich và những người khác nhưng sau khi tìm được người thì hắn không thể một mình xông vào giết, hẳn còn có đồng đội và người giúp đỡ, Trương Hằng không biết đồng đội và người giúp đỡ của hắn cách đây bao xa, có gặp phải hay không, hắn không thể giết hết tất cả những người gặp phải chứ.
Morton nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người Trung Quốc trước mặt, từ đó hắn không nhìn ra bất kỳ điều bất thường nào, không, phải nói rằng người trước mặt này khá khác biệt so với tất cả những người Trung Quốc mà hắn từng gặp, một mình đi trên vùng đất hoang vu, không hề có vẻ sợ sệt khi đến nơi xa lạ, thậm chí còn dám rút súng với cảnh sát như hắn, đồng thời hắn ta dường như rất hiểu biết về môi trường pháp luật ở miền Tây, nói tiếng Anh chuẩn lưu loát, giống như đã ở châu Âu trong một thời gian dài, thậm chí còn có một chút giọng London, hắn ta ngồi ở đó, phần lớn thời gian đều tỏ ra rất yên tĩnh, tuy nhiên không ai dám vì sự yên tĩnh này mà bỏ qua hắn ta.
Người phương Đông bí ẩn. Morton nghĩ thầm, cười nói: "Bất kể chuyện này có kết quả hay không, ta một thời gian nữa sẽ đến Quận Lincoln một chuyến, nếu ngươi có tin tức gì thì có thể trực tiếp nói với cảnh sát trưởng ở đó, để họ chuyển lời cho ta, nhớ đấy, những người đó rất nguy hiểm, nếu ngươi thực sự gặp phải bọn họ thì tốt nhất nên tránh xa."
"Cảm ơn lời nhắc nhở của cảnh sát tiên sinh, cũng chúc nhiệm vụ của anh thuận lợi." Trương Hằng gật đầu cảm ơn.
Trên vùng đất hoang vu mênh mông hiếm khi gặp được đồng loại, hai người liền nghỉ ngơi cùng nhau một đêm, trong lúc đó Trương Hằng cũng tiện thể hỏi cảnh sát một số mẹo cưỡi ngựa, Morton rất kinh ngạc, bởi vì hắn đã nhìn thấy tài bắn súng điêu luyện của Trương Hằng, thậm chí đã vượt qua hầu hết các chàng cao bồi, thế nhưng hắn không ngờ rằng Trương Hằng cưỡi ngựa lại giống như một người mới không biết gì, ngay cả một số thứ rất cơ bản dường như hắn cũng mới biết lần đầu.
Một kẻ như vậy cũng dám một mình cưỡi ngựa đến Quận Lincoln cách đó bốn trăm dặm, Morton thực sự không biết nên khen hắn gan lớn hay là liều mạng nữa.
Cuối cùng, Trương Hằng cũng đến được thị trấn của Quận Lincoln sớm hơn một ngày so với kế hoạch ban đầu.
Vào đêm gặp cảnh sát, hắn đã hỏi cảnh sát một số kiến thức cơ bản về cưỡi ngựa, Morton rất kiên nhẫn, không chỉ trả lời mọi câu hỏi mà còn đích thân hướng dẫn cho hắn, tiện thể sửa một số tư thế sai của hắn.
Vì vậy, Trương Hằng cuối cùng cũng kết thúc quá trình học tập mò mẫm như người mù trước đây của mình, toàn bộ quá trình giảng dạy kéo dài đến nửa đêm, cảnh sát đáng thương không ngờ rằng mình lại phải trả giá đắt như vậy cho một bát cháo ngô, khiến cho sáng hôm sau khi hai người chia tay, anh ta vẫn luôn ngáp vì thiếu ngủ.
Trong thời gian sau đó, Trương Hằng vừa tiếp tục lên đường vừa tiện thể rèn luyện kỹ thuật cưỡi ngựa của mình.
Tất nhiên, đau lưng mỏi vai vẫn sẽ đau lưng mỏi vai, có những việc không phải biết nguyên lý là có thể thay đổi ngay được, bản thân việc thích nghi cũng cần có quá trình.
Nhưng tin tốt là kỹ thuật cưỡi ngựa của Trương Hằng thực sự đang không ngừng tiến bộ, mặc dù bảng kỹ năng không có gì thay đổi nhưng hắn có thể cảm nhận được sự tiến bộ này, ít nhất thì bây giờ hắn đã không còn vấn đề gì với một số động tác cơ bản.
Trương Hằng tiện thể đặt tên cho con ngựa đầu tiên của mình là - Củ cải, dù sao thì cứ gọi là ngựa rụng lông ngựa rụng lông như vậy cũng không hay lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận