Thời Gian Chi Chủ

Chương 1642: Buông Tay Nóng Tính

"Tôi cũng thấy chúng ta nên đợi thêm một chút."
Người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu xanh lúc này cũng lên tiếng phụ họa:
"Ole, bây giờ tâm trạng của cậu có vấn đề, hay là về nghỉ ngơi trước đi, dù sao nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành rồi, giúp tôi thu hút sự chú ý của cô gái đó để tôi thành công đặt máy nghe trộm lên người cô ta, tiếp theo ở đây chỉ cần có tôi và Alessia là được."
Ole tỏ vẻ buồn bã, cậu ta như không nghe thấy lời của đồng đội, quay sang mắng Alessia đang ôm mình từ phía sau:
"Buông ra."
Alessia và người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu xanh nhìn nhau, người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu xanh gật đầu:
"Không sao, Ole chỉ nóng tính một chút thôi nhưng cậu ta biết nặng nhẹ."
Vì vậy Alessia buông tay, sau đó Ole lập tức nhảy xuống xe, cậu ta đứng bên cạnh xe bánh mì nhìn căn nhà gỗ màu đỏ mà Trương Hằng ở, vẻ mặt phức tạp, một lúc sau lại cúi đầu đi về phía cửa hàng tiện lợi ở hướng ngược lại. "Tôi đi ăn chút gì đó, lúc ở quán bar chưa ăn no."
Người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu xanh ra hiệu ok với Alessia, cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục lắng nghe âm thanh trong phòng. Họ nghe thấy Tùng Giai uống thêm một chai rượu rồi dường như đã say mềm trên ghế sofa không nhúc nhích, sau đó là tiếng cởi quần áo sột soạt, tiếng bước chân đi về phía phòng ngủ trên tầng hai nhưng quần áo của Tùng Giai cùng với chiếc ví nhét máy nghe trộm của cô ta lại bị bỏ lại ở tầng một. "Phải làm sao đây?"
Lúc này Alessia cũng hơi mất phương hướng, trước đó mặc dù cố tình nói xấu Tùng Giai để chọc tức Ole nhưng trong lòng cô ta cũng không mong Tùng Giai vì say rượu mà bị người ta lợi dụng, huống hồ người đàn ông Trung Quốc đó rõ ràng có chút ý đồ xấu. Người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu xanh gãi đầu:
"Tôi gọi điện cho lễ tân khách sạn, nói rằng có người say rượu ở bên trong, liên hệ với tài xế thay thế."
"Không được, như vậy chắc chắn đối phương sẽ nghi ngờ, hơn nữa đợi người đến có khi đã không kịp rồi."
"Thật phiền phức, hay là cứ bắt cóc luôn đi, ít nhất Ole chắc chắn sẽ thích kế hoạch này."
"Nếu bắt nhầm thì sao?"
"Bắt nhầm thì... coi như không có chuyện gì xảy ra, tôi đã liên lạc với Hans, bảo anh ta mang thứ đó đến, chúng ta có thể hành động sớm hơn một chút."
… Trong phòng ngủ, Tùng Giai không hề có vẻ gì là say rượu, ngược lại, cô ta tỉnh táo như lúc mới vào nhà, trước đó ở dưới lầu cô ta vốn chỉ uống nước lọc bình thường, chỉ giả vờ say để phối hợp diễn kịch với Trương Hằng. Còn khi lên đến tầng trên, Trương Hằng lại khám xét cô ta một lần nữa, sau đó mới nói:
"Được rồi, bây giờ có thể nói chuyện bình thường rồi, trên người cô không còn máy nghe trộm nữa nhưng tốt nhất vẫn nên cẩn thận, đừng nói quá to, truyền xuống tầng dưới."
Kết quả là vừa dứt lời, Tùng Giai đã không kịp chờ đợi mà mở miệng hỏi:
"Cuối cùng bọn họ là ai?"
"Đây cũng là điều tôi muốn biết" Trương Hằng đến bên cửa sổ kéo rèm lại, dừng một chút, lại bổ sung:
"Trước đó khi chúng ta đến nhà Bác sĩ Baker, tôi đã phát hiện có người đang theo dõi bên đó và đây hẳn cũng là lý do tại sao Bác sĩ Baker lại tỏ ra căng thẳng như vậy, hơn nữa căn bản không muốn nói chuyện với chúng ta, tôi không biết bọn người đó giám sát Bác sĩ Baker đến mức nào, cũng không biết trong phòng khám của ông ấy có máy nghe trộm hay camera gì không, vì vậy lúc đó cũng không hỏi thêm nữa."
Tùng Giai nghe vậy thì bừng tỉnh:
"Trước đó Bác sĩ Baker đã nói một câu 'Các người là người của bọn họ' nhưng tôi vẫn còn hơi mơ hồ, xem ra là ông ấy đã coi chúng ta là một giuộc với những người giám sát ông ấy."
"Ừ."
"Đây cũng là lý do tại sao những người đó lại đặt máy nghe trộm lên người tôi."
Tùng Giai rất thông minh, rất nhanh đã kết nối được mọi chuyện với nhau, điều quan trọng nhất là cuối cùng cũng biết được tại sao mình chỉ là một người bình thường mà lại bị theo dõi. Tuy nhiên, Trương Hằng chỉ giải thích một phần sự việc một cách có chọn lọc, còn một phần thì không nói cho Tùng Giai biết, chẳng hạn như trước khi vào phòng khám của Bác sĩ Baker, thực ra hắn đã quan sát thấy những người giám sát ở bên quán bar, đây cũng là lý do tại sao sau đó hắn đề nghị đến quán bar ăn tối, Tùng Giai có lẽ rất khó hiểu tại sao hắn lại tự đưa mình vào bẫy như vậy. Nhưng đối với Trương Hằng mà nói, lần này hắn một mình đến vùng đất hoàn toàn xa lạ này để điều tra chuyện xảy ra mười tám năm trước, ngay cả kẻ thù là ai cũng không biết, đối với thành phố này cũng chẳng quen thuộc chút nào, vì vậy hắn không muốn chơi trò chiến tranh tiêu hao với đối phương, bởi vì càng kéo dài thì rõ ràng càng có lợi cho bên có lợi thế sân nhà. Thay vì thăm dò nhau cẩn thận, chi bằng nhân lúc đối phương chưa nắm rõ tình hình của hắn mà chủ động tấn công, trước đó ở quán bar, Trương Hằng thực ra đã chuẩn bị sẵn sàng giao thủ với đối phương nhưng không ngờ bọn người đó chỉ đặt một máy nghe trộm lên người Tùng Giai nhưng như vậy cũng tốt, dù sao thì thân phận hiện tại của Trương Hằng vẫn là khách du lịch, nếu thực sự đánh nhau với người trên đảo trước mặt mọi người, một sơ suất rất có thể sẽ bị trục xuất về nước. Hoãn trận chiến lại một chút, đưa vào căn nhà hắn đang ở cũng thích hợp hơn, Trương Hằng không để Tùng Giai rời đi cũng là lo lắng cô ta một mình trên đường về nhà sẽ bị bắt cóc, thế nhưng hắn còn chưa kịp bàn bạc với cô gái một lúc nữa sẽ dụ những người bên ngoài vào nhà bằng cách nào thì không ngờ bên dưới đã có người đập cửa phòng hắn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận