Thời Gian Chi Chủ

Chương 1486: Chuyến Phiêu Lưu

Trương Hằng gật đầu, không nói gì, cầm lấy túi du lịch của mình, đi theo sau ông lão.
Sau đó hai người cùng nhau xuống nước, tiến vào đường hầm dưới đáy biển đó, lúc đến thì đường hầm dưới đáy biển này có rất nhiều dòng chảy hỗn loạn nhưng nhìn chung hướng chảy là từ ao nước ra biển, Trương Hằng vốn tưởng rằng khi quay về sẽ tốn sức hơn khi bơi ngược dòng, hắn thậm chí đã chuẩn bị dùng năng lực điều khiển dòng nước của mình để đưa hai người về.
Nhưng không ngờ sau khi vào trong, bơi chưa đầy nửa mét, hướng chảy của những dòng chảy hỗn loạn đó đột nhiên thay đổi một cách kỳ lạ, từ hướng chảy từ trong ra ngoài thành hướng chảy từ ngoài vào trong, không lâu sau, hai người lại được đưa trở về đầu rắn bằng đá.
Mới vừa lên đến ao nước, Trương Hằng đã nghe thấy tiếng gọi của Mã Lục, trong giọng nói có chút gấp gáp. "Sao vậy?" Trương Hằng trèo lên khỏi hố rồi hỏi Mã Lục đang nằm sấp ở cửa hố, lúc này trông anh ta giống như kiến trên chảo nóng, vừa thấy Trương Hằng liền sốt ruột nói. "Cô Phạm mất tích rồi! Không lâu sau khi anh xuống, cô Phạm nói với tôi rằng cô ấy không muốn ngồi đây chờ đợi một cách vô ích, muốn xem có thể tìm được thứ gì đó giúp anh không, tôi cũng muốn giúp, vì vậy cô ấy bảo tôi nghĩ cách làm một sợi dây, sau đó chúng tôi chia nhau ra, tôi ở tầng hai, cô ấy ở tầng một... Khoảng hai mươi phút sau, tôi xuống tìm cô ấy, kết quả là đến tầng một thì phát hiện cô ấy mất tích rồi, tôi gọi lớn nhưng không có ai trả lời." Câu đầu tiên của Mã Lục khiến trái tim Trương Hằng trùng xuống, hắn quay đầu hỏi ông lão đi theo sau:
"Ở đây còn thứ gì khác không?" Kết quả là ông lão nghe vậy thì lắc đầu:
"Không còn nữa, tuyến tàu điện ngầm này đã đóng cửa mấy chục năm rồi, không có ai vào đây cả, chúng tôi dùng nơi này để nuôi đàn rắn, thực ra thì bình thường đàn rắn cũng rất ngoan ngoãn ở trong đường hầm, chỉ khi đến giờ ăn mới bò ra ngoài, chúng rất ngoan." Tuy nhiên, Trương Hằng biết rõ rằng không phải không có ai vào đây, đàn rắn trong đường hầm trước đó đã bị hắn tiêu diệt gần hết, những con còn lại không gây được sóng gió gì, vì vậy khả năng lớn là sự mất tích của Phạm Mỹ Nam không liên quan đến đàn rắn nhưng Trương Hằng không quên rằng, Người Đại Diện Beta của Loki đã từng vào đây trước họ một bước, trước đó hắn đã lấy băng ghi hình camera giám sát nhưng không thấy Beta rời đi, vì vậy rất có khả năng Beta vẫn còn ở đây. Nếu nói đến ai có khả năng tấn công Phạm Mỹ Nam nhất thì không ai khác ngoài Beta. … Trương Hằng đang chuẩn bị dùng những khối Lego lắp ráp một chiếc mô tô để cho ông lão dẫn đường, lục soát toàn bộ tuyến tàu điện ngầm bỏ hoang này, không ngờ ngay sau đó lại nhìn thấy bóng dáng Phạm Mỹ Nam mà Mã Lục nói rằng đã mất tích ngay tại cửa đường hầm. Phạm Mỹ Nam không bị thương, ngoại trừ sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt thì không khác gì lúc chia tay. Mã Lục thấy vậy thì mừng rỡ, lên tiếng:
"Cô đi đâu vậy, không sao là tốt rồi."
"Ồ, trước đó tôi nghe thấy có tiếng động ở phía đường hầm nên vào xem, không cẩn thận đi xa quá." Phạm Mỹ Nam nói mơ hồ, sau đó cô ta nhìn sang Trương Hằng bên cạnh, quan tâm hỏi:
"Anh đã về rồi à? Ở dưới có gặp rắc rối gì không?"
"Ừm, trên đường có gặp chút rắc rối nhưng bây giờ đã giải quyết xong rồi."
Trương Hằng cũng nói qua loa về trận chiến giữa hắn và con trăn đen khổng lồ, sau đó chỉ vào ông lão đằng sau:
"Ông ấy là người dẫn đường của Jormungandr, có thể đưa chúng ta rời khỏi tuyến tàu điện ngầm này, ngoài ra còn có thể tìm thấy chị cô trong tuyến tàu điện ngầm vòng tròn kia."
"Chị tôi không còn ở đó nữa."
Phạm Mỹ Nam nghe vậy thì lắc đầu.
"Hử?"
Trương Hằng nhướng mày. "Tiếng động mà tôi nghe thấy trước đó, hẳn là do chị tôi gây ra." Phạm Mỹ Nam nói dối:
"Tiếng động đó phát ra từ đường hầm ở đầu kia, tôi nhặt được dây đeo điện thoại của chị tôi ở đó nên mới tiếp tục đuổi theo nhưng đáng tiếc là tôi không tìm thấy chị ấy."
"Thật sao?" Trương Hằng hơi bất ngờ, hỏi ông lão:
"Đường hầm có đàn rắn kia thông đến đâu?"
"Cậu nói đường hầm ở tầng một à, đường hầm đó dài khoảng 3 ki-lô-mét, là đường cụt, cuối đường không có gì cả."
Ông lão thành thật nói.
"Vậy sao?"
Trương Hằng suy nghĩ một chút, cắm [Vô Hạn Tích Mộc] vào chiếc mô tô Lego:
"Chúng ta vẫn nên đi xem một chút."
Hai người dùng khoảng một phần tư giờ để lục soát đường hầm có đàn rắn, đáng tiếc là không tìm thấy tung tích của Trình Tư Hàm, đợi quay lại hội hợp với Phạm Mỹ Nam, Mã Lục thì bốn người lại đi vào đường hầm vòng tròn vô hạn trước đó. Ông lão lấy ra từ tấm vải bạt chống thấm một chiếc đèn dầu cổ nhưng nhiên liệu bên trong không phải là dầu hỏa, mà giống như phân bò khô hay thứ gì đó, ông ta châm ngọn đèn dầu, giơ lên trước mặt, sau đó dặn dò ba người bên cạnh:
"Đợi lát nữa đừng rời khỏi phạm vi ánh sáng, chỉ cần là nơi mà ngọn đèn này chiếu tới thì sẽ không rơi vào vòng lặp, nếu đồng đội của các cậu ở trong đường hầm này thì chúng ta cũng có thể gặp cô ấy trên đường đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận