Thời Gian Chi Chủ

Chương 323: Thế Thoát Hiểm

Trên thực tế, nếu như không phải vì thể lực có hạn, Thẩm Hi Hi cũng không muốn mạo hiểm chạy đến nơi đây, tạo cơ hội cho thứ đó đánh lén mình. Cô dừng chân lại bên bờ hồ, thở dốc một phen, đồng thời đối lưng với hồ nhân tạo, cảnh giác nhìn ba phương hướng khác. Kế sách của cô rất đơn giản, nhưng cũng rất hiệu quả.
Thẩm Hi Hi đứng dưới ngọn đèn đường còn sáng, như thế thì cô có thể nhìn rõ con đường phía tay trái, sau lưng là hồ nước không có công trình kiến trúc gì, có thể đảm bảo an toàn. Chỉ có một cái hơi rắc rối, chính là trước mặt có cây cối che khuất, nhưng may mà hiện tại là mùa đông, lá cây hầu như đã rụng sạch.
Đây cũng là nơi Thẩm Hi Hi tập trung chú ý nhất, nếu thứ kia định tấn công cô từ hướng này, nó sẽ không thể tránh khỏi con mắt của cô.
Giờ phút này, thần kinh Thẩm Hi Hi hoàn toàn bị kéo căng, vì đối thủ là quái vật siêu tự nhiên. Vào lúc này, dù là một người vẫn luôn bình tĩnh như cô cũng có một chút căng thẳng.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi lại hơi rung lên, Thẩm Hi Hi lướt thật nhanh nội dung, là tin nhắn gửi từ Hoàng Vũ, chỉ có một câu đơn giản: Chờ! Ta đang ở gần đây, rất nhanh sẽ đến!
Không thể không thừa nhận, đoạn tin nhắn này đúng là khiến Thẩm Hi Hi bình tĩnh hơn một chút. Xem ra tình huống hiện tại vẫn khá hơn dự tính của mình. Hoàng Vũ mặc dù không phải tay đấm chính trong đội nhưng sức chiến đấu của hắn cũng rất mạnh, gần bằng Dương Tử Hạ, nhưng người sau cách đây xa nhất, tạm thời không trông cậy được. Cậu ta là người mà Thẩm Hi Hi đã đề cập trước đó, nhanh nhất cũng phải mất một tiếng rưỡi mới tới nơi, nên là hiện tại không thể trông cậy vào cậu ta.
Thẩm Hi Hi lấy lại bình tĩnh, quả thật sau khi nhận được tin tức của Hoàng Vũ, dòng suy nghĩ trong đầu cô đã hoạt động trở lại, không những không muốn tiếp tục chạy trốn một cách bị động mà còn mong rằng trong quá trình chạy trốn có thể tìm đến càng nhiều tin tức hữu dụng để sau này có thể đối phó với thứ kia.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì thì hòn non bộ trong hồ nhân tạo sau lưng cô bắt đầu lẳng lặng hòa tan.
Việc này không thể trách Thẩm Hi Hi chủ quan, bởi vì thứ kia trước đó vẫn luôn di chuyển giữa những vách tưởng xi măng, Thẩm Hi Hi cũng vẫn luôn cố gắng giữ một khoảng cách với những kiến trúc trong sân trường, nhưng cô không ngờ rằng bề mặt của hòn non bộ cũng có thể bị thứ đó lợi dụng.
Chờ đến khi thứ chất lỏng màu đen chảy đến phía sau Thẩm Hi Hi, cô muốn phản ứng lại thì đã muộn, nhưng lúc này Mã Nguy giả đã đến. Cô đi tìm Thẩm Hi Hi, nhưng chạy hai bước thì lại ngừng, vẻ mặt đau khổ lấy ra cục đất sét cuối cùng trong túi bắt đầu nặn.
Mãi đến hai phút trước, cô mới làm xong, lại vội vàng chạy đến chỗ hồ nhân tạo, vừa nhìn thấy thứ đồ sau lưng Thẩm Hi Hi liền ném ra cục đất sét kia.
Cục đất sét rơi vào giữa Thẩm Hi Hi và thứ chất lỏng màu đen kia, chớp mắt sau, khu vực đó bỗng nhô lên một bức tường.
Thẩm Hi Hi giật nảy mình, còn tưởng rằng Mã Nguy giả có thù oán gì với mình, muốn mượn thứ kia xử lý cô. Nhưng một giây sau, cô lại nhìn thấy thứ kia hoàn toàn bị bức tường chặn lại, đặc tính của nó giống như bị vô hiệu hóa.
- Sao vẫn đứng ngây ra đó làm gì, chạy mau!
Mã Nguy giả hô lớn:
- Đất sét của ta không chống lại được bao lâu đâu.
Thẩm Hi Hi nghe vậy ngay lập tức nhấc chân, đồng thời nói:
- Ngươi cũng là người chơi?
- Cứ coi là vậy đi.
Mã Ngụy giả một bên trả lời một bên thở dài. Việc cô ghét nhất chính là vận động, mà hiện tại không có Trương Hằng, xe chạy bằng cơm cũng không có, chỉ có thể chịu đựng tiếp tục chạy cùng với Thẩm Hi Hi. Nhưng mà mới chạy vài bước, cô bỗng nghĩ đến điều gì, dừng lại, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
- Đúng ha, thiếu chút nữa bị nhiễu, chạy cái gì mà chạy, thứ kia không phải chỉ tấn công ngươi thôi sao?
Nhưng mà sau đó Thẩm Hi Hi lại rót cho cô một chậu nước lạnh:
- Đạo cụ trò chơi của ta cũng hạn thời gian, có hiệu lực mười lăm phút, hiện tại chỉ còn chưa đầy hai phút.
Mã Nguy giả nghe vậy, rớt nước mắt:
- Thế... ta vẫn nên chạy tiếp thôi...
Bức tường bằng đất sét của Mã Nguy giả không thể ngăn lại thứ kia quá lâu. Hiện tại, hai người đang chạy về hướng bãi đỗ xe, bởi vì Hoàng Vũ lại gửi cho Thẩm Hi Hi một cái tin nhắn, hẹn cô đến đó.
Mặc dù Thầm Hi Hi tập trung phần lớn tinh thần cho thứ đang đuổi sau lưng, nhưng điều này không hề đồng nghĩa với việc cô không tiếp tục suy xét những vấn đề khác. Mã Nguy giả chạy cách sau vài bước bỗng phát hiện khóe mắt Thẩm Hi Hi thỉnh thoảng lại quét lên người mình.
- Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, dù sao ta không hẳn sẽ trả lời.
Mã Nguy giả lau vệt mồ hôi trên trán, thở hồng hộc nói.
- Thật xin lỗi, vụ việc xảy ra ở hội đấu giá đã lan truyền khắp quần người chơi. Từ đó về sau, mọi người đều cảnh giác hơn, nhưng mà vẫn có rất nhiều người bị lừa, đặc biệt là các thành viên của ba bang hội lớn đều để ý thấy sau lưng những người kia luôn có một cục đất sét.
Thẩm Hi Hi dừng lại trong giây lát rồi nói tiếp:
- Hiện tại ba công hội lớn cùng với những thương hội kia đang treo thưởng với mức giá cao để tìm ra được vị trí của tên lừa đảo kia.
- Ta không phải, ta không có, đừng nói mò.
Mã Nguy giả nghe vậy lập tức đến một câu phủ nhận tam liên, sau lại cảnh giác nói:
- Ngươi sẽ không nói việc thấy ta dùng đất sét cho những người khác chứ, lúc đó ta là cứu ngươi mới ra tay đó.
- Sẽ không.
Thẩm Hi Hi lắc đầu:
- Nhưng mà... sau này ngươi còn định làm như vậy nữa hả? Những người khác ta không nói, nhưng thực lực của ba công hội lớn rất đáng gờm. Ngươi cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn sẽ bị bọn hắn phát hiện thôi, vả lại, ta cảm thấy ngươi nên trả lại [Mộng Cảnh Tử Vong] cho người ta thì tốt hơn. Một cái đạo cụ cấp B sẽ mang lại rất nhiều phiền toái cho ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận