Thời Gian Chi Chủ

Chương 69: Phòng tuyến Mannerheim chào đón ngươi (11)

Maggie dẫn Trương Hằng đi gặp nhân viên hậu cần phụ trách quản lý cấp vũ khí, một lão thợ săn què chân, đồng thời cũng kiêm chức đầu bếp. Bữa sáng trước đó Trương Hằng ăn cũng chính do hắn làm. Maggie cùng đối phương ôm chào, dùng tiếng Phần Lan nhanh chóng nói rõ mục đích đến, đồng thời đưa nửa gói thuốc lá, lão ta nhìn Trương Hằng, miễn cưỡng gật đầu, nhận lấy thuốc lá xoay người đi vào phòng nhỏ sau lưng.
"Đợi lát nữa Onhard sẽ cho ngươi nhìn cách sử dụng súng trường, hắn là lão thợ săn mấy chục năm, kinh nghiệm phong phú, ngươi có vấn đề gì đều có thể hỏi ra, ta giúp các ngươi phiên dịch."
Trương Hằng nhíu lông mày, có chút ngoài ý muốn, nhìn Maggie không giống người tốt thích xen vào giúp đỡ.
"Là đứa bé kia nhờ cậy ta." Nàng cũng không định giấu, nhún vai:
"Không có cách, ta vẫn luôn có thuốc hút cũng nhờ đứa bé kia, cho nên nó thỉnh cầu ta rất khó cự tuyệt, coi như là trả nợ đi." Nữ bác sĩ dừng một chút, ánh mắt rơi vào người Trương Hằng, vẻ mặt nghi ngờ:
"Nghe bọn Sebor nói thời điểm phát hiện các ngươi đang..."
Trương Hằng cuối cùng cũng gặp phải vấn đề mà mình không thể trả lời, tình huống lúc đó khiến cho hắn không có lựa chọn nào khác, nhưng mà loại chuyện này coi như giải thích cũng chỉ sợ không ai sẽ tin tưởng, cho nên hắn chỉ đành giữ yên lặng. Cũng may lúc này Onhard từ trong nhà đi ra, ném một khẩu súng trường cho hắn.
"Khẩu M28 trong tay ngươi được cải tiến từ Mosin-Nagant M1891 , công nghệ chế tạo, độ chính xác đều càng mạnh so với nguyên bản, hiện tại vũ khí đội du kích rất khan hiếm, tốt nhất ngươi đừng làm mất nó." Maggie chuyển chủ đề, làm công tác phiên dịch của mình:
"Trừ cái đó ra Onhard còn lắp 70 viên đạn cho ngươi, chú ý, cái này không những là đạn cho ngươi luyện tập mà còn là đạn để ngươi làm nhiệm vụ, cho nên đề nghị của ta là, đừng bắn hết." Nữ bác sĩ dừng một chút, nói tiếp:
"Về sau mỗi lần ngươi ra ngoài thi hành nhiệm vụ đều có thể tới đây lĩnh 40 viên đạn, nếu như còn muốn đạn nhiều hơn, cũng chỉ có thể tìm trên những thi thể binh lính Liên Xô, hoặc là dùng chiến lợi phẩm có giá trị tới trao đổi, tỷ như tịch thu được súng ống, thuốc men gì đó, nếu như ngươi có thể lái một chiếc xe tăng T26 trở về, như vậy chúc mừng ngươi, toàn bộ kho quân dụng của căn cứ đều sẽ vì ngươi rộng mở."
Maggie đang nói, mấy người đội viên du kích khiêng một bộ súng máy hạng nặng Maxim đi tới, xem dáng vẻ bọn hắn hẳn là mới vừa về căn cứ không lâu, trận chiến trước đó hoàn toàn thắng lợi, có người nhìn thấy nữ bác sĩ còn to gan huýt sáo.
Trương Hằng âm thầm nhường qua một bên, xem bọn hắn khiêng bộ súng máy hạng nặng vào trong phòng. Onhard ghi lại gì đó trên sách. Chờ đám đội viên du kích kia hưng phấn rời đi, hắn bắt đầu giải thích phương pháp sử dụng súng bắn tỉa cho Trương Hằng, Trương Hằng rất nghiêm túc nghe, dù sao máy phiên dịch hình người Maggie không phải hôm nào cũng rảnh, thái độ cũng không phải hôm nào cũng tốt.
Ngày thứ hai, nữ bác sĩ lại mang theo người nào đó đi thăm hỏi một đội viên du kích am hiểu trượt tuyết, lần này nàng dùng nguyên một bao thuốc mới đổi được nửa ngày giáo viên của đối phương. Trương Hằng tại quê nhà lân cận trong huyện trượt qua mấy lần tuyết, hơi có chút cơ sở, cho nên biểu hiện tốt hơn hôm qua. Hai ngày sau Maggie không kiên nhẫn ném hắn qua một bên để đi chơi. Nhưng lúc này Trương Hằng cũng coi như sơ bộ học xong chương trình học, tìm nơi không người ở gần đó luyện tập. Trượt tuyết còn dễ nói, chỉ cần nắm giữ bí quyết là có hiệu quả. Nhưng bắn súng lại khá phiền toái, phương diện lý luận hắn hiểu, muốn tốt chỉ có thể thực chiến hoặc luyện tập không ngừng.
Nhất là bồi dưỡng xúc cảm, kỳ thật chính là không ngừng bóp cò súng luyện ra. Mà trong tay hắn chỉ có 70 phát đạn, mặc dù hai ngày này hắn hết sức tiết kiệm nhưng vẫn làm mất 40 phát, bình quân mỗi ngày 20 phát, nếu ở sân tập bắn thì số ấy chỉ đủ 2 phút dùng.
Tập bắn xong, ngay cả Level 0 hắn còn chưa được, điều này khiến Trương Hằng không biết làm thế nào, hắn còn muốn giữ lại một lượng đạn để dùng trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, Trương Hằng dự tính con số là 30, ít nhất cũng phải là 20 phát, nếu ít hơn nữa hắn cũng chỉ có thể làm vật trưng bày.
Nhưng trên thực tế dù có bắn thêm 10 phát cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn. Đối với việc này Trương Hằng cũng không có cách nào, hiện tại hắn chẳng được ra khỏi căn cứ, nghĩ muốn thêm đạn chỉ có thể đi tìm Onhard đổi, nhưng thứ đáng giá trên người đã bị những đội viên du kích cầm đi. Trương Hằng cũng không tìm bọn họ lấy lại, bởi vì hắn biết rõ nói ra không có ý nghĩa gì, vật đã rơi vào tay bọn kia muốn lôi ra là mơ tưởng.
Bước đầu luyện tập súng cứ như vậy mà bị ép kết thúc. Để cho Trương Hằng không nghĩ tới vậy mà là buổi sáng ngày thứ ba, hắn đến nơi mình thường luyện tập, dưới cây bạch dương trắng phát hiện 3 hộp đạn có tất cả 45 viên.
Đây là nơi Trương Hằng chọn lựa, chỉ cách căn cứ 1 khoảng, hắn cũng không biết vì sao tên du kích cầm súng và đồng đội đêm đó luôn mang địch ý, hắn còn muốn ở đây nghỉ ngơi một đoạn thời gian, không muốn chọc phải phiền toái không cần thiết, thế là chọn nơi rừng cây không người luyện súng. Kết quả không nghĩ tới cũng tại nơi này nhặt được đạn ngoài định mức. Những viên đạn này xuất hiện giải quyết khẩn cấp ở mức độ nào đó, Trương Hằng nhìn hộp đạn bằng da trong tay, nghĩ tới gì đó. Muốn đoán ra vật này là từ đâu tới cũng không phải việc khó, bởi vì toàn bộ căn cứ cũng chỉ có một người từ đầu đến cuối đối với hắn thiện ý. Trương Hằng ở trong rừng cây âm thầm bắn hết 45 phát đạn, sáng ngày thứ hai hắn lại thấy ba hộp đạn dưới thân cây cũ, bên cạnh còn có điện thoại di động ví tiền, [tượng gỗ] và [bàn chân thỏ].
Lần này Trương Hằng không tiếp tục luyện súng, mà đi tới một căn phòng nhỏ, hắn duỗi tay gõ cửa một cái, mở cửa là nữ bác sĩ, bề ngoài giống như mới vừa tỉnh ngủ không lâu, vừa ngáp vừa nói:
"Chuyện gì?"
"Buổi sáng tốt lành, tiểu thư Maggie, ta tới đây tìm người."
Trương Hằng biết rõ nữ tay bắn tỉa ở cùng Maggie. Nữ bác sĩ bị gió lạnh ngoài cửa thổi run lập cập, kéo căng cổ áo quay đầu nhìn thoáng qua:
"Ây, tên kia tới tìm ngươi, ta nói ngươi ở hay không ở?"
Qua nửa phút đồng hồ Maggie tránh ra nửa người để cho Trương Hằng đi vào, cô gái nằm trên giường đắp chặt chăn mền, đưa lưng về phía cửa chính, chỉ lộ ra cái gáy, tựa như còn đang ngủ. Nữ bác sĩ không khách khí, đi qua trực tiếp nhấc chăn mền, lộ ra nữ tay bắn tỉa phía dưới ăn mặc chỉnh tề:
"Simon, ngươi biết bản thân không thể nào vĩnh viễn trốn tránh cộng tác của mình đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận