Thời Gian Chi Chủ

Chương 1635: Phản Ứng Của Hội

"Xin chào, tôi thấy chuyến bay của anh đã hạ cánh rồi, thế nào, bây giờ anh đến đâu rồi?"
Đầu dây bên kia, Tùng Giai lịch sự nói bằng tiếng Trung.
"Tôi đã ra khỏi sân bay rồi."
"Vậy à, vậy anh có nhìn thấy tôi không, tôi mặc áo khoác màu xanh, bên cạnh một chiếc xe địa hình màu đỏ."
Tùng Giai vừa nói vừa vẫy tay.
"Ừ, tôi nhìn thấy cô rồi, tôi sẽ qua ngay đây."
Trương Hằng cúp điện thoại, sau đó xách vali đến trước mặt Tùng Giai.
Hai người đã trao đổi ảnh từ hơn một tháng trước nên cũng không xa lạ gì với ngoại hình của nhau, tuy nhiên Trương Hằng không thể không thừa nhận rằng Tùng Giai trông đẹp hơn trong ảnh một chút, vì là con lai nên cô thừa hưởng những ưu điểm ngoại hình của từng chủng tộc, ngũ quan khá tinh xảo, đồng thời không phải kiểu nhu mì yếu đuối, thời gian dài tiếp xúc với ánh nắng mặt trời khiến làn da của cô trông đặc biệt khỏe mạnh.
Điểm trừ duy nhất có lẽ là những tàn nhang trên má cô nhưng chỉ cần không đến gần quan sát kỹ thì không thể nhìn thấy, vì vậy ngoại hình của Tùng Giai hoàn toàn xứng đáng với danh xưng mỹ nữ. "Chào mừng đến với Greenland, hy vọng anh sẽ thích hòn đảo xinh đẹp này."
Cô gái tặng Trương Hằng một cái ôm thoải mái. "Hân hạnh được gặp cô."
Trương Hằng cũng lên tiếng, đặt chiếc vali lớn trong tay lên nóc xe địa hình, tuy nhiên khi Tùng Giai nhiệt tình muốn giúp hắn đặt túi du lịch mang theo lên ghế sau thì Trương Hằng đã từ chối một cách khéo léo, vì bên trong không chỉ có hộ chiếu và một số tiền mặt của hắn mà còn có đạo cụ trò chơi có thể ký gửi. "Tôi tự cầm cái túi này là được."
"Được rồi, chúng ta còn một đoạn nữa mới đến Nuuk, tôi chỉ muốn anh thoải mái nhất có thể trong suốt chuyến đi."
Tùng Giai thấy Trương Hằng có vẻ không muốn để túi du lịch ở hàng ghế sau nên cũng không nài nỉ nữa, cô nhanh chóng mở cửa xe, ngồi vào ghế lái. Còn Trương Hằng ở phía bên kia cũng đã lên xe nhưng sau đó Tùng Giai lại mất một lúc mới nổ được máy, cô có chút ngượng ngùng nói:
"Chiếc xe này tôi mượn của bạn, chủ yếu là để làm hướng dẫn viên trong chuyến này, vì vậy tôi có thể chưa quen lắm khi lái xe."
"Ừ, tôi nhớ cô đã nói với tôi rằng làm hướng dẫn viên là để mua một chiếc xe cũ để lái đúng không."
"Đúng vậy, diện tích của đảo Greenland thực sự rất lớn, là hòn đảo lớn nhất thế giới, vì tôi phải làm nghiên cứu để viết luận văn, đôi khi tôi cần phải chạy khắp đảo, nếu có xe thì sau này sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, nói thật, tôi đã để mắt đến một chiếc xe rồi, cũng đã nói chuyện giá cả với chủ xe, chỉ chờ tiền đến nơi."
Tùng Giai vừa nói đến chiếc xe sắp mua được của mình thì cũng trở nên phấn khích, trước tiên cô kể cho Trương Hằng nghe về quá trình chọn xe của mình, sau đó lại nói đến những người dân bản địa hiếu khách trên đảo, rồi lại nói đến những hoạt động giải trí và món ăn đặc sắc ở đây, cô hoàn toàn mở lời.
Tùng Giai không quên thân phận phiên dịch và hướng dẫn viên của mình, suốt dọc đường đều nhiệt tình giới thiệu cho Trương Hằng về phong tục tập quán của người dân Greenland. Tuy nhiên, phản ứng của Trương Hằng lại có vẻ hơi hờ hững, Trương Hằng vừa ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ, vừa nói chuyện phiếm với Tùng Giai. Greenland thường được các phương tiện truyền thông và tạp chí bình chọn là những nơi như "Mười địa điểm đáng đến nhất toàn cầu" hoặc một trong số những "Thánh địa du lịch", điều này cũng không phải không có lý do.
Nơi đây thực sự sở hữu những cảnh đẹp hiếm có trên Trái đất và có lẽ vì ít được khai thác nên phong cảnh thiên nhiên của hòn đảo này vẫn được bảo tồn nguyên vẹn. Là vùng lãnh thổ có mật độ dân số thấp nhất thế giới, 80% diện tích của toàn đảo được bao phủ bởi băng tuyết, trung bình chỉ có 0,02 người trên một ki lô mét vuông. Trên thực tế, những người này thường tập trung ở một vài thành phố, vì vậy đối với Greenland, điều không thiếu nhất chính là những sông băng và đất đóng băng hoang vắng.
"Lần trước anh nói... đến đây là để thám hiểm khoa học đúng không, chỉ có một mình anh thôi sao, hay là đồng đội của anh sẽ lần lượt đến sau?"
Tùng Giai thấy Trương Hằng dường như không mấy hứng thú với cảnh đẹp và đồ ăn trên đảo nên chủ động chuyển chủ đề. "Không, chỉ có một mình tôi."
Trương Hằng thu hồi ánh mắt khỏi dãy núi trùng điệp ngoài cửa sổ. "Một mình? Hoàn thành tất cả các nhiệm vụ thám hiểm khoa học?"
Tùng Giai nắm chặt vô lăng, trợn tròn mắt:
"À... tôi không muốn tỏ ra tọc mạch, nhất là khi chúng ta mới gặp nhau chưa đầy một giờ nhưng vì trên đảo có khá nhiều vùng đất không có người ở nên thực ra hằng năm đều thu hút không ít nhà thám hiểm đến đây thám hiểm. "Nhưng theo tôi biết thì trong số đó hầu như không có ai hành động một mình, vì trong quá trình thám hiểm, anh cần phải đối mặt với đủ loại tình huống phức tạp, có những khó khăn mà chỉ có bạn đồng hành mới có thể giúp anh vượt qua, vì vậy, nếu anh thực sự định thám hiểm thì có lẽ tôi có thể giới thiệu cho anh một vài người bạn đồng hành, ở Nuuk cũng có câu lạc bộ do các nhà thám hiểm thành lập, ở đó anh có thể tìm được những người bạn đồng hành có cùng mục đích với anh..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận