Thời Gian Chi Chủ

Chương 101: Cánh buồm đen (6)

Trước đó thương thuyền bị pháo kích, mặc dù bị tổn thương không tính nghiêm trọng, nhưng vẫn phải sửa chữa, hai cái thợ mộc rất nhanh bất đầu công việc của mình. Chờ Owen đi rồi Malvin rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, lau đi mồ hôi trên trán, cảm thán nói:
"Nguy hiểm quá, vừa rồi thật sự quá đáng sợ, còn tưởng rằng ta sẽ chen ở trên chiếc thuyền nhỏ kia, trên biển cả cô độc chết đi, tin tốt bây giờ là chúng ta được ở lại, mặc dù gia nhập cướp biển, nhưng lạc quan mà nói, ít nhất chúng ta có thể sống sót."
"Lúc đó trên boong thuyền, thời điểm ta mở miệng, ngươi thật giống như rất khẩn trương, như thế nào, sợ ta cướp vị trí của ngươi sao?" Trương Hằng nói.
"A?" Malvin gượng cười nói:
"Không không, không phải, ta sợ bọn họ tổn thương ngươi, đây đều là nhũng kẻ giết người không chớp mắt, ngươi thật là dũng cảm, ta nói chuyện cũng không dám nhìn ánh mắt của bọn họ..."
"Ta rất hiếu kì, Malvin, nếu như ta thực dự định cướp vị trí của ngươi ngươi sẽ làm thế nào, ngươi sẽ nói ra chuyện trong phòng bếp sao?" Trương Hằng thản nhiên nói.
"Làm sao có thể?"
Malvin lắc đầu nguầy nguậy, nhưng mà ánh mắt của hắn lại trốn tránh:
"Ngươi đã cứu tính mạng của ta, bất kể như thế nào ta cũng sẽ không bán đứng ngươi."
"Nếu vậy là tốt nhất, bởi vì ta có thể cam đoan với ngươi, nếu như ngươi để lộ chuyện này ra ngoài thì ngươi cũng trốn không thoái."
Malvin gượng cười, nhưng dựa vào nét mặt của hắn có thể nhìn ra được hắn không hề tin tưởng câu nói này.
"Ngươi biết vì sao tên kia đã chết mà ta còn phải dùng dao khoai tây nhỏ đâm hắn 3 dao từ phía sau sao?"
"Ngươi... Ngươi!"
Malvin lần này rốt cuộc biến sắc, hắn đối với hành động kia của Trương Hằng vẫn không quá hiểu, đơn giản cho rằng là xả giận, hiện tại cuối cùng cũng ý thức được mục đích đối phương là gì.
"Một người rất khó đồng thời gây ra vết thương sau lưng và đằng trước của người khác, nhưng có giúp đỡ mà nói chuyện này trở thành rất dễ giải thích, ngươi có thể nói ra chuyện xưa của ngươi, ta cũng có thể nói ra ta, thế nhưng cuối cùng cỗ thi thể kia sẽ chứng minh chuyện của chúng ta ai đáng tin hơn."
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài lại truyền tới tiếng hô hoán.
"Wilker, Wilker, con mẹ nó ngươi chết nơi nào? Nếu không ra chiến lợi phẩm sẽ không có phần của ngươi." Mấy tên cướp biển hùng hổ hổ đi qua hành lang. Trương Hằng đứng dậy, vỗ vỗ mặt xám như tro Malvin:
"Không còn sớm, ta muốn đi lĩnh súng kíp của ta, ngươi cũng nên đi làm cơm, đêm nay sau khi tất cả người đều ngủ say chúng ta cùng một chỗ ra tay, đem món đồ chôn dưới đống cá xông khói ném vào trong biển rộng, như vậy hai người chúng ta có thể giải quyết phiền não."
Giải quyết tên mập phiền phức, Trương Hằng từ quản lý vu khí Dufresne trên thuyền lĩnh một khẩu súng kíp cùng một dao găm có vết nứt, Trương Hằng còn chưa có thời gian làm quen vũ khí mới đã tiếp nhận nhiệm vụ đầu tiên sau khi trở thành cướp biển là quét dọn boong thuyền. Đúng vậy, đám cướp biển sinh hoạt ở thời điểm không dâng lên cờ đen giống với thủy thủ thông thường, trên thực tế trong bọn họ rất nhiều người trước đó vốn là thủy thủ, hoặc là bởi vì không thể chịu đựng được thuyền trưởng bóc lột, hoặc là bởi vì khát vọng mạo hiểm tự do, một đêm chợt giàu... Tóm lại, đủ loại nguyên nhân để cho bọn họ cuối cùng lựa chọn trở thành cướp biển. Nhưng mà không có người ưa thích ở dơ bẩn, cho dù là cướp biển lôi thôi, cái này cũng không liên quan đến bệnh sạch sẽ lắm, chỉ là bởi vì trên đại dương bao la có thể chết bất cứ lúc nào. Bảo trì hoàn cảnh tốt đẹp chẳng những có trợ giúp ổn định cảm xúc, hơn nữa cũng có thể giảm xuống nguy cơ mắc bệnh, bởi vậy đám cướp biển cũng sẽ định kỳ dọn dẹp boong thuyền, nhất là sau một trận chiến lớn, khắp nơi đều là thi thể và vết máu, Trương Hằng cùng 5 người khác quét dọn ròng rã 5 giờ, mới khiến cho vết máu nhạt đi. Malvin cũng ở trước mặt trời lặn nấu xong cơm tối, không biết hắn thế nào làm được, hương vị cũng không tệ lắm, Trương Hằng biết rõ hắn cũng vượt qua cửa ải khó khăn nhất, có thể lưu lại trên thuyền. Không nên đánh giá thấp giá trị của một đầu bếp tốt. Có đôi khi đám cướp biển đi ra ngoài cướp đoạt không nhất định là đoạt tiền, cũng có thể là cướp người, trên đại dương bao la sinh hoạt buồn tẻ không thú vị, nhất là trên thuyền đều là huyết khí phương cương nam nhân, thời gian lâu dài rất dễ dàng tạo thành rối loạn, một đầu bếp ưu tú có thể thông qua đồ ăn ngon miệng làm dịu áp lực tinh thần của các thủy thủ ở một mức độ nhất định.
Bởi vậy mới có quy định ở đa số thời điểm đầu bếp không tham dự chiến đấu cũng có thể lĩnh chiến lợi phẩm giống như pháo thủ nguy hiểm nhất, hơn nữa chẳng ai dị nghị điều này. Ban đêm rất nhanh liền đến, sau khi chiến đấu kết thúc thuyền trưởng và người cầm lái đã trở về Sư Tử Biển, bọn họ mang đi khoảng hai phần ba cướp biển, còn thừa lại một phần ba thì ở lại dưới sự chỉ huy của thủy thủ trưởng Owen, người sau cũng trở thành thuyền trưởng tạm thời của chiếc thuyền này. Đám cướp biển đêm nay hứng thú cũng không tệ, vừa mới trải qua một trận chiến đấu, bọn họ từ đầu tới đuôi thủy chung áp chế gắt gao lấy đối thủ, không đánh mà thắng chiếm được chiếc thuyền này, mà cái giá phải trả vẻn vẹn ba người chết, năm người bị thương nhẹ, kết quả này đủ để cho bọn họ uống một chén. Có người chơi đàn phong cầm Ireland, trong lúc này cũng có cướp biển nhắc tới Wilker, đa số người đều cho rằng hắn là vụng trộm quay về Sư Tử Biển.
Còn có người trò chuyện Wilker thiếu tiền mình, hoài nghi tên này vụng trộm trốn mất, trêu đến mọi người cười vang một trận. Mãi đến Owen xuất hiện ở trong nhà ăn, ánh mắt của hắn quét qua một đám cướp biển, mở miệng nói, "Bên Sư Tử Biển vừa mới truyền tới tin tức, bọn họ rất khẳng định Wilker không ở đó, hôm nay ai là người sau cùng nhìn thấy hắn?"
Chúng cướp biển nghe vậy hai mặt nhìn nhau, bình thường chiến đấu chỉ có hai loại kết quả, hoặc là chết rồi, hoặc là còn sống, cho tới bây giờ còn chưa xảy ra tình huống có người sống sờ sờ biến mất không thấy.
"Có khả năng rơi xuống nước?" Có người suy đoán nói.
"Không có khả năng, ta kiểm tra qua, xung quanh không có người rơi xuống nước." Một tên cướp biển khác lắc đầu nói.
Sau đó cũng có người phụ họa nói: "Đúng vậy nha, ta thấy tận mắt hắn xông đến boong thuyền, hắn là nhóm người tiến vào sớm nhất, sau đó ta chưa từng gặp lại hắn."
Đám cướp biển lao nhao thảo luận, nhưng mà đối với Wilker mất tích lại không ai có thể nói ra nguyên do. Ánh mắt Owen chuyển qua đám người mới chiêu mộ, nhưng mà Malvin vẫn còn ở phòng bếp, hắn cũng phát hiện dị thường gì trên mặt 3 người dư lại đây, bọn họ trên cơ bản đều ngồi ở trong góc yên lặng ăn cơm tối, cân nhắc đến bọn họ vừa bị cướp sạch, biểu hiện này ngược lại cũng rất bình thường. Thế là ánh mắt Owen chuyển trở lại:
"Tốt, ai là người buổi chiều phụ trách kiểm kê chiến lợi phẩm, năm phút đồng hồ sau đến phòng thuyền trưởng một chuyến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận