Thời Gian Chi Chủ

Chương 117: Cánh Buồm Đen (22)

- Thế nên?
- Chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng Frazer ngoan ngoãn rời thuyền, hưởng thụ cuộc sống về hưu của mình à? Nếu ta nhớ không nhầm thì lúc ấy, ngươi còn đề nghĩ giết chết hắn nữa mà.
Rosco hừ một cái:
- Ta còn nhớ lúc ấy, ngươi chính là người dùng hết sức mình để lưu lại mạng sống cho hắn nữa.
- Ngươi biết ta không còn cách nào nữa mà, ngươi cũng phải thừa nhận khi ấy sức ảnh hưởng của Frazer trong lòng cách thuyền viên rất lớn, mặc dù chúng ta đã ngụy tạo phần ân xá kia nhưng vẫn còn rất nhiều thuyền viên nghi ngờ, nếu lúc ấy giết chết hắn thì tình huống của chúng ta cũng trở nên nguy hiểm.
Auroff ngồi xuống cạnh Rosco.
Rosco lắc đầu, nói:
- Không quan trọng, dù sao cũng là chuyện quá khứ, ta chuẩn bị về hưu rồi.
Auroff biết ông ta không muốn tiếp tục đề tài này, nói:
- Chúng ta sẽ nhớ ngươi, có lẽ rất nhiều năm sau, ta sẽ nói cho con ta rằng ta từng sóng vai trên một chiếc thuyền với vị thuyền trưởng tốt nhất vùng Caribe.
- Vậy ta cũng sẽ nói cho cháu ngoại của mình, khi ta ra biển, tên lái tàu nhạt nhẽo cứng nhắc nhất vùng biển Caribe đã không ngừng nói linh tinh bên tai ta.
Rosco nghiêm mặt nói.
Auroff bật cười, nói:
- Thay ta hỏi thăm sức khỏi Koror.
Nói xong, Auroff vỗ vai ông ta, rồi đứng dậy rời khỏi boong tàu.
Ba tháng trôi qua rất nhanh, do lần cướp cuối cùng mất khá nhiều thời gian nên khi Sư Tử Biển quay về Nassau, nói nghiêm túc thì thời gian Rosco dạy Trương Hằng kỹ thuật khống chế cánh buồm đã qua bốn tháng, ông ta cũng gom góp đủ chi phí đi đường và tiền mua lễ vật. Lòng ông ta đã căng như mũi tên từ lâu, không muốn trì trệ thêm nên vừa xuống thuyền đã đi chào tạm biệt thuyền trưởng.
Trương Hằng xem lại bảng điều khiển của mình, trong hệ thống không chỉ hiển thị một loại kỹ năng là khống chế cánh buồm, mà còn có các kỹ năng khác như cầm lái, quan sát thời tiết đều được thống nhất, tính vào một loại kỹ năng có tên là thuyền buồm hàng hải.
Hiện tại kỹ năng này của hắn đã lên level 1, ngoài ra kiếm thuật của hắn cũng lên level 1 từ tháng trước, với trình độ này đã được coi là khá xuất sắc trong đám hải tặc rồi. Mặc dù vẫn không đánh bại được Owen nhưng nếu đối phương thả tay một chút thì hắn vẫn có thể tiến, có thể lui.
Trương Hằng khá hài lòng với thu hoạch lần này, nhưng cũng có người không vui vẻ như vậy.
Ví dụ như tâm trạng hiện tại của Annie đang ở nhà trọ rất be bét.
- Các ngươi có thể tưởng tượng nổi không, mười đánh bảy, ta xông lên boong tàu đối diện rồi chém bay hai tên, kết quả lúc quay đầu lại nhìn thì đồng bạn của ta đã có ba người bị đánh, sáu người còn lại thì chạy về thuyền.
Annie nổi giận đùng đùng nói:
- Mà đây còn chẳng phải lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy nữa cơ, ta sắp phát điên tới nơi rồi. Lại nói tới thuyền của bọn ta, cái tên Kim Yến Tử này nghe thì dọa người đấy, nhưng thực chất lại là thuyền đánh cá! Chỉ cần hơi có sóng gió một chút là bọn ta đã muốn xuống biển nuôi cá hết! Lần nào rời cảng cũng không dám đi quá xa, thuyền trưởng lại càng là tên hèn nhát, nhìn thấy thương thuyền hơi lớn một chút là chạy còn nhanh hơn những tên khác, người không biết còn tưởng bọn ta mới là người bị cướp đây này!
Trương Hằng nghe vậy thì không biết nói gì cho phải, hải tặc ở Nassau rất nhiều, nhưng đa phần đều là hạng muỗi vo ve, có đủ mười mấy người là tùy tiện tìm một chiếc thuyền ra biển, lúc ăn cướp treo cờ đen, nếu bên kia sợ hãi đầu hàng thì bọn họ có thể thắng lợi quay về, trái lại, nếu thực sự muốn đánh thì bọn chúng chạy còn nhanh hơn bất kì ai.
Nói nghiêm túc thì không thể xem họ như hải tặc được, chỉ là mấy tên đầu cơ trục lợi dùng cơ đen để hiếp người mà thôi.
- Hâm mộ các ngươi quá, trên Sư Tử Biển có hơn ba mươi khẩu đại bác, còn có thuyền trưởng lợi hại. Nghe nói mỗi lần các ngươi ra biển đều chuyên lựa chọn một con dê béo khó gặm để ra tay, còn dám đối pháo với quân hạm nữa. Đấy mới là hải tặc, ta luôn hướng tới cuộc sống như vậy. Đáng hận, nếu ta là đàn ông thì tốt rồi, mập mạp cũng có thể lên thuyền thì ta đánh đấm giỏi như vậy không có chuyện không lên nổi thuyền được!
Annie càng nghĩ càng tức, đập mạnh tay xuống mặt bàn. Kết quả không những làm vỡ vết thương cũ, mà còn làm tuột quần áo đang che trên người. Nhưng nàng lại không thèm để ý, trái lại còn hướng ánh mắt mong chờ nhìn về phía ai đó:
- Này, mập mạp, không phải ngươi nói ngươi có rất nhiều bạn bè trên Sư Tử Biển hay sao, ngươi tiến cử giúp ta được không?
Trương Hằng nhặt quần áo dưới đất ném vào lòng thiếu nữ tóc đỏ:
- Đã nói bao nhiêu lần rồi, Sư Tử Biển không nhận phụ nữ, ai nói cũng vô ích, còn có, ở trong nhà thì đừng có cởi quần áo lung tung, ngươi đã ở nhờ nhà của ta thì phải tuân theo quy củ của ta.
- Sợ gì chứ, vì sao đàn ông có thể cởi trần mà phụ nữ lại không thể!
Annie bất mãn nói. Thiếu nữ đáng thương, do gặp phải nơi làm việc kỳ thị giới tính mà bây giờ đã trở thành một đấu sĩ nữ quyền.
- Hai người đang nói chuyện gì thế?
Malvin bưng một bát thảo dược vừa giã nát vào trong.
- Chúng ta đang nói tới chuyện tất cả đàn ông trên đảo này đều có thể tìm công việc mình thích, còn phụ nữ một là ở trong nhà làm việc nhà, đẻ con, hai là đi làm điếm nằm ngửa kiếm tiền.
Annie lẩm bẩm trong miệng, sau đó nàng nói tiếp:
- Phải chi ba người chúng ta lập tổ thành hải tặc là được rồi, lúc chiến đấu ta có thể một mình chọi ba, Trương Hằng chắc cũng một đánh được hai, còn mập mạp, à, mập mạp ngươi chắc cũng có thể một đánh không phẩy năm, ba người chúng ta cộng lại còn mạnh hơn so với đáng rác rưởi trên Kim Tử Yến rồi.
- Một đánh không phẩy năm, còn có cách tính thế à?
Malvin nghe vậy thì sững người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận