Thời Gian Chi Chủ

Chương 53: Moresby

Thẩm Hi Hi ngồi một mình bên cửa sổ đọc sách, ánh nắng chiếu vào trên gò má của nàng, khiến cho mấy tên nam sinh bên cạnh hoàn toàn không có cách nào tập trung tinh thần.
Trương Hằng hơi tăng thêm bước chân, Thẩm Hi Hi ngẩng đầu, nhìn đến hướng người nào đó nàng phất phất tay.
Thẩm Hi Hi bỏ sách trong tay xuống cười cười, trong thư viện phải gìn giữ yên tĩnh, không được nói chuyện, bởi vậy hai người cũng không trò chuyện.
Trương Hằng đã mượn được sách ngữ pháp mà mình muốn, chào khi chào hỏi liền rời đi, trước khi đi, trong lúc vô tình nhìn qua cuốn sách nửa khép trong tay Thẩm Hi Hi, phát hiện tên sách vậy mà là " Inside the Criminal Mind: Revised and Updated Edition ".
Đương nhiên, với tư cách là một kẻ đã đọc cả " Định giá danh sách số lượng kỹ thuật cho các dự án cấp thoát nước, sưởi ấm và khí đốt " , hắn giống như cũng không có tư cách gì chất vấn lựa chọn đọc sách của người khác.
Thế nhưng liên hệ đến khả năng quan sát kinh người cùng năng lực trinh thám trước đó của Thẩm Hi Hi, Trương Hằng không thể không thừa nhận sở thích của cô gái này có chút đặc biệt, chẳng lẽ là sau khi tốt nghiệp dự định vào hệ thống trinh sát hình sự sao? Nhưng ngành hiện tại cô ấy đang học hình như là quản lý.
Trương Hằng không có ý định can thiệp lựa chọn cuộc sống của người khác, huống chi hắn cũng không quen Thẩm Hi Hi lắm. Sau khi phát hiện Thẩm Hi Hi có hứng thú đối với trinh sát hình sự, hắn cũng chỉ là cảm thấy ngạc nhiên 1 chút, sau đó liền tìm một tầng khác bắt đầu ôn tập kiến thức ngữ pháp.
Trương Hằng vẫn luôn ở tại thư viện cho đến khi đóng cửa mới thu dọn đồ đạc rời đi, ở giữa chẳng qua là đi nhà ăn ăn một bữa cơm tối.
Quyển sách ngữ pháp kia hắn không mang đi, trực tiếp trả về giá sách, dù sao hắn sẽ trở lại sau một tiếng nữa.
Quay về ký túc xá đánh răng rửa mặt, Trương Hằng kiểm tra hòm thư một thoáng, phát hiện bên trong có một phong bưu kiện mới, đến từ câu lạc bộ nhiếp ảnh, báo tin tác phẩm mang chủ đề ấn tượng thành phố của hắn đủ điều kiện thi đấu, về sau sẽ tiến vào giai đoạn ban giám khảo bình chọn, dự tính công bố kết quả sau một tuần.
Chuyện xảy ra gần đây tương đối nhiều, Trương Hằng gần như quên mất chuyện này, hắn tham gia cuộc thi nhiếp ảnh chẳng qua là vì kiểm nghiệm thành quả học tập của bản thân thời gian trước, có thể đi vào vòng bán kết đã đạt trong dự tính, còn tiền thưởng và phần thưởng có thể cầm tới đương nhiên càng tốt hơn, lấy không được hắn cũng không bắt buộc.
Trương Hằng dùng di động lướt diễn đàn cùng Tieba một lát, thời gian rất nhanh đã tới 0 giờ, xung quanh tất cả đều yên lặng, hắn mặc quần áo, dự định đi thư viện đọc sách trước, không nghĩ tới sau một khắc trên điện thoại di động lại nhận được một tin nhắn.
Số lạ, phía trên chỉ có một câu nói không đầu không đuôi. Ta cần trợ giúp của ngươi, ở nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.
Đây là lần đầu tiên Trương Hằng nhận được tin nhắn của người khác khi thời gian đứng im, ở vô số đêm, hắn người duy nhất có thể hoạt động được trong thành phố này, nhưng mà rất nhanh trong đầu Trương Hằng liền hiện ra một người mặc Đường trang, đầu đội mũ chóp cao.
Mọi chuyện siêu nhiên xảy ra trên người hắn đều có quan hệ với ông lão quái dị kia, nếu như nói có người còn có thể đi vào cái thế giới này, người thứ nhất Trương Hằng nghĩ đến chính là ông lão kia.
Mà từ tin nhắn này nhìn ra, chỉ sợ đối phương là gặp phải rắc rối gì.
Trương Hằng đổi sang quần áo thể thao, trước đi nơi tập bắn cung lấy cung cong SF của mình, về sau lại dùng tiền mua con dao nhỏ ở cửa hàng vật dụng ngoài trời bên cạnh giấu bên hông.
Làm xong tất cả những thứ này hắn mới cưỡi ofo, tức là xe đạp công cộng đi tới quán Maid cafe hai người từng gặp trước đó.
Cửa chính cửa hàng tổng hợp trái ngược trạng thái bình thường không có khóa chặt, mở một nửa, bên trong còn có ánh sáng lộ ra. Trương Hằng gỡ cung sau lưng xuống, cẩn thận từng li từng tí đi vào.
"Ta rất thích cửa hàng trà sữa ở tầng 2, thế nhưng mỗi lần tới nơi này đều có rất nhiều người xếp hàng, khó có được trống vắng như bây giờ, thế nhưng cũng không có ai làm trà sữa cho ta, có lẽ đây chính là cuộc sống, ngươi rất khó tìm được lựa chọn để vẹn toàn đôi bên."
Ông lão thở dài.
Hắn ngồi ở trên thang máy bất động ở cửa hàng tổng hợp tầng, cùng cách ăn mặc lần đầu gặp 2 tháng trước không có gì khác biệt, chỉ là đổi mũ chóp cao thành mũ lưỡi trai, vẫn dở dở ương ương như cũ.
Trừ cái đó ra trong tay hắn còn cầm một gói "M and M", xé mở một lỗ lớn, bị hắn một hơi nuốt nửa gói.
Trương Hằng để cung tên trong tay xuống, cau mày nói:
"Xin lỗi cho ta nói thẳng, nhìn ngươi bây giờ không hề giống người cần trợ giúp."
"Tin tưởng ta, ta còn quan trọng việc giữ riêng tư hơn ngươi, nếu như không phải có chuyện quan trọng xảy ra, ta sẽ không tới tìm ngươi."
Ông lão vừa nhai kẹo "M and M"; vừa nói.
"Chuyện quan trọng?"
"Chuyện này vừa đi vừa nói, thời gian của chúng ta không nhiều."
Ông lão đổ nửa gói "M and M" dư lại vào trong miệng, sau đó vỗ vỗ mông đứng lên:
"Trước tiên ta hỏi một câu, ngươi bây giờ hẳn là đã trải qua hai vòng trò chơi, đã đạt được kỹ năng gì?"
"Kỹ năng sinh tồn, bắn cung còn có điều khiển xe."
Trương Hằng báo ra kỹ năng Level 2 của bản thân.
"Không tệ, ngươi rất nhanh sẽ dùng đến chúng. Hiện tại, trước tiên lái tọa kỵ tới đây đi, a thật xin lỗi, lão đã dùng từ quen thuộc rất khó sửa đổi, lái xe tới đây đi ."
Ông lão ném tới một cái chìa khóa xe.
"Xe Audi A6 màu đen, tầng hầm số B34, ta cam đoan, trên xe sẽ kể tất cả mọi chuyện cho ngươi."
Trương Hằng đi thang máy xuống đến bãi đỗ xe dưới tầng, rất nhanh đã tìm được xe như trong lời ông lão, chỉ là khi mở xe ra, phát hiện bằng lái xe là của người mập mạp tên Vương Kiến Quốc, cái này hiển nhiên không thể nào là tên của ông lão mặc Đường trang, nhìn ảnh chụp 2 người kém nhau ít nhất 20 tuổi.
Ông lão chờ ở cửa ra vào cửa hàng tổng hợp, tay cầm một chiếc du lịch cũ, giống như là người già cô độc chạy ra từ viện dưỡng lão, hắn mở cửa xe đặt mông ngồi vào chỗ ngồi phía sau bên trong.
"Không cần để những chi tiết nhỏ này, ở trong những thế giới trò chơi kia, ngươi hẳn là đã làm một số việc chưa từng làm ở thế giới thật đúng không, cân nhắc đến chúng ta phải đối mặt với kẻ thù, ngươi không đến mức để cho ta cưỡi xe đạp công cộng đi ứng chiến chứ."
"Kẻ thù nào?" Trương Hằng nói.
"Ở Papua New Guinea có một bộ lạc gọi là Alquez, tổ tiên của bọn hắn đã tới nơi đó từ rất sớm, đánh nhau mấy trận với bá chủ bộ lạc Huli, đôi bên đều có thắng bại, cho dù những chiến sĩ Alquez rất dũng mãnh, có thể lấy một chọi mười, thế nhưng theo chiến tranh tiếp tục, vấn đề không đủ số người bắt đầu lộ ra. So sánh với người Huli, số người của tộc Alquez chỉ bằng một phần hai mươi, cứ tiếp tục như vậy người diệt vong sẽ là bọn họ. Bởi vậy người Alquez tiến hành cầu nguyện quái vật tên Moresby.
"Bọn họ coi những người già yếu tàn tật trong tộc như tế phẩm hiến tế cho Moresby, mà xem như hồi báo con quái vật kia chỉ dùng thời gian mấy tháng đã thúc biến những đứa trẻ sơ sinh trong tộc Alquez thành trẻ vị thành niên, để bọn hắn có thể nhanh chóng đạt được một nhóm lại một nhóm chiến sĩ. Nhưng may mắn là, cái bộ lạc này cuối cùng vẫn bị Huli tiêu diệt. Những ghi chép có liên quan tới Moresby cùng tế đàn đều bị hủy diệt, dưới tình huống bình thường, quái vật này cũng chẳng khác gì bị tiêu diệt. Thế nhưng, thuận tiện đây, ta chán ghét nói đến cái từ này, thế nhưng... bản thân Moresby là quái vật có thuộc tính thời gian, nó rất khó bị hủy diệt thật sự. Nó ở một khắc cuối cùng lợi dụng một loại phương pháp nào đó phong ấn bản thân vào một đoạn thời gian tuần hoàn, thoát khỏi số phận phải chết. Đương nhiên, từ một ý nghĩa nào đó ngươi cũng có thể cho rằng nó đã cúp máy, bởi vì hơn 20 ngàn năm trôi qua nó căn bản không chạy ra được, chỉ có thể kéo dài hơi tàn trong đoạn thời gian kia, mãi đến... Um, cân đối bị đánh vỡ."
Ông lão nói đến đây đột nhiên ngậm miệng lại, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Trương Hằng đang ngồi lái xe phía trước.
Trương Hằng trong lòng nổi lên một dự cảm bất tường:
"Ngươi đang nói đùa sao?"
Ông lão thở dài:
"Thật đáng tiếc, thời điểm ta tặng quà cho ngươi không cẩn thận đánh vỡ cân đối thời gian, để cho con quái vật này chạy ra lần nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận