Thời Gian Chi Chủ

Chương 316: Hòa Giải

Mã Nguy hàng giả bất mãn nói.
- Nếu ngươi có nhu cầu sao không tới câu lạc bộ rồi dùng tiền giải quyết?
Trương Hằng thản nhiên nói.
Mã Nguy hàng giả lần đầu tiên bị người làm cho nghẹn họng nói không nên lời, một lúc lâu sau mới nói:
- Hình như ngươi hiểu lầm gì đó rồi, vui vẻ ý ta không phải...
Nhưng nàng còn chưa kịp nói xong đã bị Trương Hằng cắt lời:
- Còn nữa, dù ta vô tình phá hỏng kế hoạch của ngươi thì không phải lúc ở trung tâm thương mại ngươi đã trả được thù rồi hay sao, coi như chúng ta hòa nhau, vì sao cứ nhất định đuổi theo phía sau ta.
- Hòa? Còn lâu mới hòa nhé, đỗ chết giẫm nhà ngươi, không phản ứng như người bình thường phát hiện bị trúng kế chút nào cả.
Mã Nguy hàng giả tỏ ra khó chịu:
- Chỉ nghĩ tới đó thôi cũng thấy bực mình rồi.
Trương Hằng ngẩn người, thật ra lúc ở trung tâm thương mại hắn cũng cảm nhận được người ta không có nhiều ác ý với hắn, mặc dù nàng ngụy trang thành Kumamoto Kuma để trộm ví tiền và hộ chiếu của Hayai Torim nhưng cuối cùng vẫn trở lại. Còn để lại một tờ giấy, toàn bộ quá trình đều không có ác ý, trái lại càng giống trò dai hơn.
Dĩ nhiên nếu cuối cùng Trương Hằng bị bảo vệ trong trung tâm thương mại coi thành biến thái bắt lại thì nàng cũng chỉ vui hơn được một chút.
- Hình như ngươi rất thích đùa ác người khác, mà còn là loại rất quan tâm tới kết quả.
Trương Hằng hỏi:
- Vì sao? Việc đó quan trọng với ngươi lắm à?
Khi hỏi tới vấn đề quan trọng nhất thì Mã Nguy hàng giả lại ngậm miệng, dường như không muốn trả lời.
Cùng lúc đó vẻ ngoài và dáng người của nàng hơi thay đổi, khoảng mười giây sau, nàng từ dáng vẻ của "Mã Nguy" biến lại thành nữ sinh trong nhà vệ sinh công cộng lần trước, nhưng cách ăn mặc hơi khác, không đội tóc giả màu đỏ và đeo mi giả nữa, hình xăm trên cánh tay cũng mất đi.
Ngay cả chính nàng cũng chắc chắn không muốn lộ mặt thật ra nên tình huống hiện giờ chỉ có một khả năng, đó là tác dụng ngụy trang của nàng có thời hạn.
Là một dạng đạo cụ trò chơi nào đó chăng? Trương Hằng không thể xác định được, khi tiếp xúc với đạo cụ trò chơi nào trong phó bản thì sẽ được hệ thống nhắc nhở, còn ở thế giới hiện thực thì không có, nhưng có lẽ vật phẩm đối phương mang trên người có hạn, chỉ cần mang đi giám định là có thể kiểm tra ra.
Một món đạo cụ trò chơi có thể biến hình tùy thích, mặc dù bị hạn chế thời gian nhưng phẩm chất ít nhất cũng tới cấp C, mang đi bán đấu giá ít nhiều cũng được một nghìn điểm tích lũy...
Trương Hằng hơi động lòng, lần trước hắn đã bị Kumamoto Kuma lừa một vố ở trung tâm thương mại rồi, nghĩ lại vẫn luôn cảm thấy thủ đoạn của đối phương rất quen thuộc, cuối cùng bây giờ hắn cũng nhớ ra được cảm giác quen thuộc đó từ đâu tới.
Khoảng thời điểm giữa vòng chơi thứ ba và thứ tư hắn có thêm gia một hội đấu giá cuối năm, trừ biết một chút tình báo do người chơi khác sưu tập ra thì hắn còn mua được [Mũi tên của Paris] và [Chìa khóa bóng ma], và lúc cuối cùng nhìn thấy một sự kiện ngoài ý muốn.
Đó là một người phụ nữ thần bí đeo kính râm ra sân cuối cùng, dùng mấy cục đất dẻo cao su lừa đám người phụ trách trong thương hội quay vòng vòng, sau đó lại sảng khoái dùng 100000 điểm tích lũy mua một món đạo cụ cấp B duy nhất cuối cùng là [Mộng cảnh tử vong], lợi dụng cả ba công hội lớn, thủ pháp của người phụ nữ đó không khác gì cô nàng đang đứng trước mặt này.
Mặc dù vẻ ngoài và dáng người của cả hai khác nhau, tuổi tác cũng có sự chênh lệch nhưng nếu nàng ta thực sự có năng lực biến hình thì không phải không có khả năng là cùng một người, chắc hẳn giữa hai người có mối liên hệ nào đó.
Nhưng chuyện này không có liên quan gì tới Trương Hằng, dù hiện tại đã xác nhận người trước mặt có quan hệ với người phụ nữ trong hội đấu giá thì Trương Hằng cũng không định tham gia vào mối ân oán giữa nàng và các công hội lớn. Nhưng ở khía cạnh khác, thái độ của Trương Hằng đã trở nên cẩn thận hơn, không chỉ vì nàng có thể toàn thần trở ra sau khi khuấy động một trận gió tanh mưa máu ở hội đấu giá mà còn vì rất có khả năng trên tay đồng bạn của nàng vẫn cầm món đạo cụ đáng sợ như [Mộng cảnh tử vong].
Chuyện đó đã khiến mọi việc trở nên khó giải quyết.
Trương Hằng vươn tay, định soát lại người của Mã Nguy giả.
Nhưng hắn chợt nhớ ra cái gì đó, ngón tay khựng lại giữa không trung.
- Sao?
Mã Nguy hàng giả nháy mắt:
- Cuối cùng cũng nhớ ra ta là nữ sinh à?
- Nếu vừa rồi ta chạm vào chiếc xe đạp kia thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Trương Hằng đột nhiên hỏi một chuyện không liên quan.
Mã Nguy hàng giả nhún vai, nói:
- Không sao cả, dù sao cũng đã xảy ra chuyện gì đâu, tiếc thật đó, ta đã rất mong chờ nhìn thấy kết quả mà.
- Mặc kệ quỷ kế của ngươi là gì thì có vẻ nó sẽ được kích hoạt sau khi ta tiếp xúc với xe đạp, hay nói cách khác trên người ngươi có thể vẫn còn một cái bẫy khách với phương thức khởi động tương tự. Vì thế từ khi ngươi bị ta tóm được tới bây giờ đều không hề vội vàng, bởi vì ngươi có khả năng ngụy trang, biết ta chắc chắn sẽ soát người của ngươi, tới lúc đó sẽ vô tình khởi động một cái bẫy khác, làm ngươi trốn thoát.
Mã Nguy hàng giả cau mày, nói:
- Ngươi lúc nào cũng cẩn thận thế à, chậc chậc, vậy thì cuộc sống hàng ngày của ngươi chắc chắn rất mệt mỏi.
Trương Hằng không để ý việc nàng châm chọc và khiêu khích, nói tiếp:
- Dĩ nhiên cũng có khả năng bây giờ ngươi thực sự không còn đường lui nên mới cố tình tỏ ra bình tĩnh như vậy để phô trương thanh thế, khiến ta hiểu lầm rằng ngươi vẫn còn con át chủ bài, không dám lục soát người của ngươi.
- Vậy ngươi cảm thấy tình huống nào có khả năng nhất?
Mã Nguy hàng giả thấy hứng thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận