Thời Gian Chi Chủ

Chương 231: Bình Minh Mới

Phải tạo ra một tên trộm không tồn tại sao? Để đảm bảo an toàn cho bản thân mình thì vẫn nên đổ việc này lên đầu những người khác và rời sự hoài nghi của Malcolm lên người đối phương thì hơn.
Giờ phút này trong đầu Ria hiện lên vô số suy nghĩ nhưng những điều này cũng chỉ thoáng qua trong nháy mắt bởi vì khi cô ta xoay người lại thì trên mặt vừa đúng có chút hoang mang.
- Có thiếu mất thứ gì sao? Nhưng dựa theo yêu cầu của ngài Malcolm tiên sinh thì bình thường vào mỗi lần quét dọn vệ sinh đều chỉ có ta một mình vào đây thôi.
Malcolm ồ một tiếng.
- Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi bởi vì khoảng thời gian gần đây không được yên bình cho lắm nên nhất định phải luôn cẩn thận một chút.
Nói xong hắn ta chỉ vào cái ghế trước mặt.
- Đã tới rồi thì đừng vội rời đi, đến đây tâm sự với ta một lát.
Trong lòng trước mặt nhẹ nhàng thở ra, cô ta biết mình đã thành công, quả nhiên Malcolm cũng không phát hiện ra chuyện bức thứ. Cô ta vén váy ngồi xuống ghế, cười nói.
- Ngài muốn nói chuyện gì vậy?
Malcolm buông quyển sách trong tay xuống.
- Tâm sự về sách đi, khoảng thời gian gần đây ngươi đang đọc sách gì.
- Ta đang đọc “Kinh Thánh” bởi vì rất nhiều người bên cạnh ta đều đang đọc nó sau khi bước vào thế giới.
- Ừm, phương thức nhanh nhất để hòa nhập với một nền văn hóa đúng là phải hiểu rõ tôn giáo của nó. Ngươi đã đọc Exodus chưa? Ngươi có suy nghĩ gì khi thấy người Israel không chịu nổi sự nô dịch của người Ai Cập nên trước sự chỉ dẫn của Jehovah, bọn họ đã chạy trốn khỏi Ai Cập rồi đi theo nhà tiên tri Moses, trải qua rất nhiều trắc trở, cuối cùng đã đi đến miền đất Hứa chảy đầy sữa và mật. Một chương này có dạy cho ngươi điều gì không?
Nụ cười của Ria khi nghe thấy vậy lập tức trở nên có chút miễn cưỡng.
- Ngươi biết ta thích nhất điểm nào ở ngươi không? Ngươi rất ít khi nói điều gì trái với lương tâm. Nếu như là những người ngoài kia, lúc này bọn họ nhất định sẽ nói với ta rằng bọn họ thích cuộc sống bây giờ nên sẽ vĩnh viễn không chạy trốn và rời đi.
Malcolm điều chỉnh tư thế ngồi một chút để cho phần eo mình thoải mái hơn.
- Nhưng trên thực tế không có người nào thích bị nô dịch cả.
Ria trầm mặc hồi lâu rồi nói.
- Những cực khổ mà hiện tại đồng bào của ta phải chịu đựng có được Jehovah kết thúc không?
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Malcolm hỏi ngược lại.
- Mấy ngàn năm trước, những người Israel tín ngưỡng vào chủ của bọn họ cho nên chủ của bọn họ mới dẫn bọn họ thoát khỏi sự thống trị của dị giáo tà ác. Nhưng bây giờ tín ngươi và ta đều tin vào cùng một đấng sáng tạo, liệu ngươi có cảm thấy hắn ta sẽ giải phóng các ngươi từ trong tay bọn ta không?
- Vậy con đường của chúng ta ở nơi nào chứ? Con cháu đời sau của chúng ta cũng sẽ tiếp tục bị nô dịch giống như chúng ta sao?
- Chuyện này phụ thuộc vào việc lúc nào các ngươi có thể thật sự dung nhập vào bên trong thế giới của chúng ta.
Người thị nữ da đen muốn nói gì đó nhưng Malcolm duỗi một ngón tay ra.
- Dung nhập mà ta nói tới không chỉ là ngôn ngữ, đồ ăn, quần áo hay lễ nghi, tôn giáo bởi vì mặc dù những vật này cũng vô cùng quan trọng nhưng thứ quan trọng nhất chính là nơi này.
Malcolm chỉ vào đầu mình.
- Các ngươi cần phải suy nghĩ giống như bọn ta, chỉ có như vậy thì các ngươi mới có thể thật sự được tiếp nhận trở thành đồng loại của bọn ta."
- Nhưng liệu khi đến ngày đó chúng ta có còn là chúng ta không?
Ria hỏi.
- Một câu hỏi hay. Nền văn minh là chuyện dã man nhất trên thế giới này nên nó chỉ có một chủ đề mà thôi và đó chính là chinh phục.
Malcolm nói.
- Nó sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục tiêu nên nếu như các ngươi kiên trì không bị đồng hóa thì lập tức chỉ còn lại con đường bị hủy diệt này mà thôi.
Malcolm vừa nói dứt lời thì cửa thư phòng lại bị người khác gõ vang, giọng nói của quản gia vang lên từ bên ngoài.
- Malcolm tiên sinh, khách sắp đến rồi.
- Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi, ngươi đi xuống đi.
Malcolm phất tay lên, người thị nữ da đen cúi chào một cái rồi mở cánh cửa lớn của thư phòng ra. Không bao lâu sau khi cô ta ra ngoài, một người mặc áo choàng từ bên ngoài đi vào mà lúc này bên ngoài vẫn còn mưa nhỏ nên trên người ông ta cũng mang theo một luồng khí ẩm.
Chờ đến khi cánh cửa thư phòng lại đóng lại lần nữa, ông ta mới cởi áo choàng ra, phía dưới rõ ràng là khuôn mặt của Frazer.
- Ngươi đã cam đoan với ta rằng lần này sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Malcolm mở miệng nói.
Frazer treo áo choàng lên trên kệ áo ở bên cạnh rồi nhún vai.
- Nếu như ta nhớ không lầm thì trước đó ước định của chúng ta là đánh chìm chiếc thuyền vận hàng kia để giết chết tất cả mọi người trên đó trừ những nội ứng của chúng ta, sau đó quay người lặng lẽ rời đi.
- Không sai, đúng là như vậy.
- Vậy ngươi nói cho ta biết bốn ngày trước đã có chuyện gì xảy ra trên bờ biển, tại sao Vi Phong Hào và thuyền viên trên đó lại quay trở về Nassau và tại sao tên nhóc tên là Wilton kia lại dùng bọn họ để uy hiếp Karina chứ?
- Ta đã tìm đến những hải tặc hung ác nhất ở bên ngoài hòn đảo dựa theo yêu cầu của ngươi nhưng mặt khác dường như ta đã đánh giá thấp mức độ hung ác của bọn họ.
Trên mặt Frazer cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
- Mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát bởi vì thằng nhóc tên là Wilton kia còn tham lam hơn những gì mà ta tưởng tượng. Hắn ta chẳng những lấy tiền đặt cọc của chúng ta mà còn muốn dùng thuyền viên trên Vi Phong Hào để kiếm thêm một chút tiền nữa. Chính vì hắn ta không tuân thủ ước định nên vốn dĩ ta đã lên kế hoạch ngày hôm sau đi tìm hắn ta nhưng đến sáng hôm sau ta đã nghe được một số chuyện xảy ra sau đó... Tuy nhiên tin tức tốt là chúng ta chắc chắn không cần trả lại số dư cho bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận