Thời Gian Chi Chủ

Chương 305: Đêm Náo Nhiệt

Cộng thêm số điểm còn lại hơn bảy trăm điểm từ việc bán [Xương của Moresby], hiện tại số điểm trò chơi trên người hắn đã vượt quá một nghìn điểm, việc chi bốn trăm điểm để mua một lần chơi thêm không phải là điều quá xa xỉ.
Nhưng hắn vừa mới kết thúc một hành trình dài, không định bắt đầu một hành trình mới ngay lập tức.
Vì vậy, sau khi Trương Hằng dùng 400 điểm mua một dịch vụ chơi thêm một vòng nữa thì tạm thời không sử dụng.
Hắn giao cho cô pha chế viên ngọc trai của Betty mà mình có được trong lần chơi này để định giá rồi rời khỏi quán bar Desire City.
Bước ra khỏi cửa phòng nghỉ, bên ngoài vẫn là những bản nhạc điện tử đủ sức xuyên thủng màng nhĩ và những chàng trai cô gái điên cuồng lắc lư theo giai điệu.
Mỗi đêm ở đây đều náo nhiệt như thế, giống như thành phố không bao giờ ngủ này vậy.
Trương Hằng bước xuống cầu thang, trước đây thân hình hắn sẽ nhanh chóng bị dòng người cuồn cuộn nhấn chìm, nhưng lần này những thanh niên đắm chìm trong hóc môn và âm nhạc khi nhìn thấy hắn lại vô thức lùi lại vài bước, nhường chỗ cho hắn, ngay cả những thiếu niên nổi loạn thích thể hiện bản lĩnh đàn ông trước bạn gái cũng không dám ra oai.
Bọn họ cũng không biết tại sao, khi nhìn thấy một gã trông như sinh viên lại vô thức muốn lùi lại, mấy ngày nay, những người thường xuyên đến đây chơi cơ bản đều biết hai gã mặc vest đeo kính đen đứng bên cầu thang là không nên trêu chọc, nhưng bây giờ so sánh với nhau, hai gã mặc vest kia cũng giống như Mỹ Dương Dương và Lười Dương Dương, vô hại như cừu.
Trương Hằng cau mày, hắn cũng đoán được là tại sao, hắn đã làm hải tặc ở vùng biển Caribe vào thế kỷ 18 hơn mười năm, còn trở thành cơn ác mộng khiến toàn bộ nước Anh, thậm chí cả châu Âu đều khiếp sợ, mặc dù bản thân hắn không thích giết chóc, nhưng để tồn tại trong môi trường khắc nghiệt, trên tay hắn vẫn nhuốm đầy máu, ngay cả chính hắn cũng không nhớ mình đã giết bao nhiêu người, có bao nhiêu người chết vì hắn, khí chất của hắn cũng âm thầm thay đổi rất nhiều.
Đối với những thanh niên say sưa nhảy nhót trong hộp đêm, tiêu khiển tuổi thanh xuân trong thời bình này, hắn chẳng khác nào một con khủng long xông vào chuồng gà.
Trương Hằng không dừng lại nhiều, đội chiếc mũ trùm đầu của áo lông lên, rồi cúi đầu bước ra khỏi quán bar.
Thay vì quay lại trường học, hắn tìm một nhà vệ sinh công cộng gần đó.
Đã hơn hai giờ sáng, trong nhà vệ sinh công cộng không còn ai, nhưng đèn bên trong vẫn sáng, không khí nồng nặc mùi chất tẩy rửa rẻ tiền, Trương Hằng bước đến bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh nam, một vòi nước ở bên phải hắn đã bị vỡ, còn đang rỉ nước.
Tuy nhiên, điều khiến Trương Hằng chú ý đó là tấm gương phía sau bồn rửa mặt.
Trước đây ở Đô Thị Dục Vọng, hắn cảm thấy mình đã trẻ lại, nhưng phải đến bây giờ hắn mới có cơ hội thực sự kiểm tra lại bản thân, râu trên mặt hắn đã biến mất, làn da rám nắng vì nắng gió đã khôi phục lại màu da bình thường, vết chai trên tay và những vết sẹo trên cơ thể đã biến mất.
Bây giờ hắn thực sự trở lại dáng vẻ cách đây mười năm, nhưng mà dáng vẻ này hắn lại thấy có hơi không quen.
Hơn nữa quan trọng nhất là hắn hiểu lời của cô gái pha chế nói hắn trông như một con người khác nghĩa là gì, ngoại hình của hắn đã trở về mười năm trước, nhưng trên người hắn vẫn còn giữ phong cách của một tên cướp biển Nassau ở thế kỷ 18.
Quả thực đây là một chuyện rất phiền phức, chưa kể đến những người khác, thì người có mối quan hệ khá gần với hắn chắc chắn chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy sự thay đổi của hắn, nhất là bây giờ Tết đang đến gần, hắn sẽ sớm phải về nhà, cặp cha mẹ thần tiên vẫn luôn ở Châu Âu vui vẻ quên trời quên đất của hắn, có lẽ không thể nhận thấy có chỗ nào khác biệt, dù sao ngay cả ngày sinh của hắn họ còn có thể nhớ sai kia mà, cho dù tìm một người có chiều cao và tuổi tác tương đương với hắn quay về thì đoán chừng họ cũng chưa chắc là sẽ nhận ra điều gì kỳ lạ, nhưng người ông ngoại đã nuôi dưỡng hắn từ thời thơ ấu chắc chắn sẽ nhận thấy sự thay đổi ở hắn.
Điều quan trọng nhất là với tình trạng hiện tại chắc chắn khi hắn đi ra ngoài sẽ bị kiểm tra chứng minh thư.
Hắn còn đang nghĩ ngợi thì từ ngoài cửa nhà vệ sinh có một nhóm thanh niên tràn vào, chúng có vẻ là bọn côn đồ hay quanh quẩn ở gần đây, Trương Hằng đã nhìn thấy chúng ở bên ngoài quán bar vài lần, chúng nhuộm tóc, hút thuốc lá, phần lớn là con cháu của những hộ dân đã phá bỏ và chuyển đi gần đó, ban đầu ở đây có hai cái thôn tương đối lớn, nhưng với sự phát triển không ngừng của thành thị, dần mở rộng ra từng vòng từng vòng một, cuối cùng nhiều thôn xóm lân cận trở thành khu công nghiệp hoặc khu dân cư.
Đây có thể coi là một điều đáng mừng, người dân trong thôn đã nhận được tiền đền bù và đổi sang nhà cao tầng, nhiều người chuyển nghề từ làm ruộng sang ngồi chơi mạt chược rồi thu tiền thuê nhà, tuy nhiên cũng không phải là không có rắc rối, việc phất lên nhanh chóng chẳng những khiến cho nhiều người mất đi mục tiêu trong cuộc sống, mà còn làm cho con cháu của họ mất đi động lực phấn đấu.
Dù sao chỉ cần thu tiền thuê nhà cũng đủ ăn, rất nhiều thanh niên hai thôn tốt nghiệp cấp ba xong thì nghiễm nhiên trở thành xã hội đen gần đó, đương nhiên cho dù là phiền phức, thì đối với người bình thường đó cũng là một loại phiền phức hạnh phúc.
Những thanh niên ăn mặc như những chàng trai trẻ trung và nguy hiểm trong các bộ phim Hồng Kông và Đài Loan của thế kỷ trước chẳng làm gì khác ngoài việc đi lang thang, đến khu trò chơi điện tử để chơi game, cùng nhau lập nhóm , hoặc bắt nạt tiểu thương và người bán hàng rong ở lân cận, đắm mình trong giấc mộng giang do mình tự dệt nên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận