Thời Gian Chi Chủ

Chương 317: Thời Gian Đóng Băng

- Chúng ta sẽ biết ngay thôi.
Trương Hằng nói một câu khiến Mã Nguy hàng giả nghĩ mãi không ra.
Ngay khi Mã Nguy giả đang cố gắng nghĩ xem lời của Trương Hằng có ý gì thì Trương Hằng nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình, từ giờ tới 12 giờ đêm còn một tiếng bốn mươi phút nữa.
Chờ kim giờ và kim phút trên đồng hồ trùng lại với nhau thì thế giới sẽ đứng im, từ đó về sau sẽ là 24 giờ thuộc riêng về hắn.
Tới lúc ấy Trương Hằng sẽ có thêm nhiều thời gian để chậm rãi nghiên cứu những vật trên người của Mã Nguy hàng giả.
Mã Nguy hàng giả đứng im tại chỗ một lát, rồi mất kiên nhẫn nói:
- Nếu không muốn giết ta rồi trở thành tội phạm giết người, cũng không dám soát người của ta thì có phải nên thả ta rời đi rồi không?
Trương Hằng từ chối cho ý kiến, chỉ hỏi ngược lại:
- Nếu ta thả ngươi đi thì ngươi lại tới tìm ta gây chuyện đúng không?
Mã Nguy hàng giả đảo mắt, nói:
- Dĩ nhiên không, quá tam ba bận mà, người vô vị như ngươi dù có bị mắc lừa cũng không phản ứng lại thì ta còn để ý tới ngươi làm gì, tìm việc vui khác cho rồi.
- Tốt lắm, vậy ngươi đợi tiếp đi.
Trương Hằng vẫn chưa thôi phòng bị Mã Nguy hàng giả, nhưng đã rời cây vặn vít ở cổ nàng đi chỗ khác. Hiển nhiên Mã Nguy hàng giả vẫn chưa từ bỏ ý định chạy thoát, ánh mắt nàng liên tục nhìn xung quanh, mãi tới khi nhìn thấy hai nam sinh đang đi ra khỏi phòng từ học cách đó không xa, hai mắt nàng sáng lên.
Nhưng nàng mới vừa há miệng, còn chưa kịp hô lên có yêu râu xanh thì bụng dưới đau đớn vô cùng, Trương Hằng im lặng rụt lại cùi trỏ của mình, nghiêng người ngăn trước cả người nàng. Ngồi xổm bên cạnh, vỗ vỗ sau lưng nàng, ân cần hỏi:
- Cục cưng, ngươi không sao chứ. Đã nói ban đêm đừng ăn nhiều bún cay thập cẩm rồi mà, để ta dẫn ngươi tới bệnh viện khám.
Hai nam sinh kia nhìn thấy Mã Nguy giả đột nhiên ôm bụng ngồi xổm xuống đất thì tưởng xảy ra chuyện gì, làm khơi dậy suy nghĩ bảo vệ của bọn họ, nhưng khi nghe thấy lời nói phía sau của Trương Hằng thì như nhận 10000 điểm tấn công, một giây cũng không muốn dừng lại. Đặc biệt là lúc nhìn qua gương mặt của Mã Nguy hàng giả xong thì trong lòng họ không khỏi sinh ra oán niệm trăm ngàn năm qua của tất cả nam sinh. Vì cái mẹ gì mà củ cải tốt đều bị heo củng mất, còn mình ưu tú như vậy lại không có gì?
Mã Nguy hàng giả đau không khép chân lại được, nhưng vẫn không quên giơ một ngón tay cái lên với Trương Hằng.
Tuy nhiên Trương Hằng cũng nhận ra chờ mãi ở nơi này không an toàn, dù sao đây cũng là khu bên dưới ký túc xá. Hiện giờ trong trường không nhiều người nhưng vẫn ngẫu nhiên xuất hiện người đi ra đi vào. Vì thế Trương Hằng đã nói với Mã Nguy hàng giả:
- Đi thôi, chúng ta đổi sang nơi khác.
- Sít.... Sao tên khốn nạn như ngươi lại có được cô bạn gái Nhật Bản dễ thương được cơ chứ?
Mã Nguy hàng giả xoa bụng, khiến nàng càng tức giận hơn là bây giờ Trương Hằng vẫn chưa buông một tay kia của nàng ra, ngay cả một cơ hội để lợi dụng cũng không có.
- Còn đi được thì tranh thủ đứng dậy đi, còn nữa, Hayai Tori và ta chỉ là bạn bè bình thường thôi.
Trương Hằng thản nhiên nói...
- Bạn bè bình thường?
Mã Nguy hàng giả bĩu môi, nói:
- Từ lần ta trợ công giúp các ngươi xong thì có vẻ em gái kia không coi ngươi là bạn bè thông thường đâu.
Nhưng hình như sau đó nghĩ tới cái gì, Mã Nguy hàng giả lại tỏ ra hả hê:
- À, ta biết hai người vì sao không dám yêu đường rồi. Ngươi lo sau này nàng về nước thì hai người mỗi đứa một nơi, trở thành đôi uyên ương số khổ có duyên nhưng không phận trong bộ "Áo mưa" à. Rõ ràng cả hai đều thích nhau nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta kết hôn sinh con, còn chính mình thì phải vượt qua cuộc sống nhạt nhẽo, chỉ có nửa đêm đột nhiên tỉnh mộng nhìn áo mưa ngươi đưa nàng thì mới có thể quay lại được đoạn hồi ức ngọt ngào ngây ngô chôn sâu trong lòng...
Trương Hằng vỗ vai Mã Nguy giả, chỉ vào tòa nhà vẫn còn sáng đèn:
- Ngươi biết nơi đó không?
- Biết chứ, siêu thị 24 giờ.
- Một cuộn băng dính trong suốt chỉ có giá hai tệ, ngươi đoán xem ta có tình nguyện bỏ ra hai tệ để đổi lấy một thế giới yên tĩnh hay không?
Trương Hằng dẫn Mã Nguy hàng giả tới cửa lớn ở thao trường, ở đây bình thường phải sáu rưỡi sáng mới mở cửa tới mười giờ tối, nhưng vừa thi cuối kỳ xong, trường học đang được nghỉ nên thao trường cũng khóa cửa sớm hơn bình thường.
Nhưng việc đó cũng không thể ngăn cản được Trương Hằng, hắn cắm kẹp tóc vào khe cửa, nhẹ nhàng mở được cửa phòng trực.
Mã Nguy hàng giả đứng một bên thấy vậy thì nói:
- Không nghĩ tới đó, ngay cả trong trường ngươi cũng không an phận như vậy, chắc bình thường đã làm không ít chuyện thất đức.
Trương Hằng nghe thấy vậy thì không giải thích gì, mấy kỹ thuật nhỏ nhoi này hắn rèn luyện được khi thế giới đứng im, bình thường chỉ sử dụng trong 24 giờ thuộc về mình. Còn lại hắn cực kỳ tuân thủ pháp luật, rất ít làm ra mấy chuyện trái quy định trường học.
Trương Hằng lấy chìa khóa vào thao trường trong phòng trực, mở khóa sắt trên cổng rồi dẫn theo Mã Nguy hàng giả vào trong.
Mã Nguy hàng giả rất nhẹ nhàng, thậm chí còn có tâm trạng tò mò nhìn xung quanh.
- Trường ngươi vừa xây thao trường xong à, thấy không tồi đâu, lại nói ta cũng có một người bạn học trường này, trước kia nàng còn dẫn ta tới đây ăn gà kho nữa.
Trương Hằng kệ cho Mã Nguy hàng giả nói liên miên, dẫn nàng tới bên dưới tường rào phía tây trong thao trường, hiện tại ở đây không có ai, đối diện với họ là sân vận động ba tầng. Trước mắt đèn đã tắt, phía sau tường rào là tiểu khu cho người nhà có thể nhìn thấy tình huống trong thao trường, nhưng hiện tại hai người họ lại đứng dưới tường rào, có tường rào ngăn trở ở giữa nên cũng trở thành một điểm mù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận