Thời Gian Chi Chủ

Chương 1111: Điều Tra

Thế nhưng đáng tiếc là cho đến khi đội tuần tra đến, hai người vẫn chưa tìm ra được thứ mà Trương Hằng nói.
"Có phải là để ở nhà bạn bè không?" Trương Hằng nói.
Hắn ta và Daiquius đã đi ra khỏi phòng, để lại hiện trường vụ án lộn xộn sau lưng cho đội tuần tra há hốc mồm.
"Vậy thì chết rồi, chúng ta không hiểu biết gì về Armidio, cũng không biết hắn ta có người bạn đáng tin nào." Daiquius mặt mày buồn rầu nói: "Hơn nữa Claus chắc chắn cũng sẽ không giúp chúng ta nữa."
"Không sao, bây giờ người nên lo lắng phải là bên kia mới đúng, mặc dù bọn họ giết Armidio diệt khẩu nhưng nếu thứ đó thực sự nằm trong tay bạn bè của Armidio, sau khi nghe tin Armidio chết chắc chắn sẽ nghĩ cách đưa thứ đó đến tay người có thể trả thù cho bên kia."
"Ai có thể trả thù cho bên kia?" Daiquius hỏi.
"Ta đây." Trương Hằng nói: "Bọn chúng không muốn ta và Armidio gặp nhau như vậy, chắc chắn là không muốn để ta biết được ai là người đứng sau giở trò ở mỏ quặng nên giờ ta phải làm là nói cho người bạn của Armidio biết, đưa thứ đó đến tay ta."
Hắn vừa vẫy tay gọi một họa sĩ đang vẽ quảng cáo nhỏ trên tường cách đó không xa, họa sĩ kia buông cọ và màu vẽ, đi tới.
Trương Hằng hỏi họa sĩ: "Ngươi vẽ một bức tranh bao nhiêu tiền?"
"Thưa ngài, 1 Assey."
"Ta cho ngươi 1 Đê-na-ri-út." Trương Hằng ném đồng bạc cho họa sĩ: "Ngươi giúp ta viết lên tòa nhà chung cư này, Cố vấn của Hoàng đế Trương Hằng đang phụ trách điều tra vụ án mạng của Armidio, có manh mối hãy đến bờ sông Tiber…"
"Chỉ có vậy thôi ư? Nếu chỉ viết chữ thì không đắt lắm đâu." Họa sĩ nhận lấy đồng bạc nói.
"Chỉ viết chữ thôi nhưng phải viết kín hết cả bức tường tòa nhà, đảm bảo những người đi qua đây đều có thể nhìn thấy ngay."
"Không vấn đề gì." Họa sĩ nhận món tiền lớn này, lập tức bắt đầu lao vào công việc, bức quảng cáo nhỏ còn đang vẽ dở trước đó cũng không vẽ nữa, toàn lực viết lời kêu gọi tìm manh mối cho Trương Hằng.
"Có tác dụng không đây?" Daiquius nhìn những chữ to đùng trên tường nửa tin nửa ngờ.
"Ta nghĩ chúng ta sẽ biết ngay vào ngày mai." Trương Hằng lại vỗ vai Daiquius: "Hôm nay đến đây thôi, Watson, về nhà ăn cơm nào, chạy cả ngày rồi, ta cũng phải nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai chúng ta lại tiếp tục."
Được Trương Hằng nhắc nhở, Daiquius mới nhớ ra bụng mình đã đói cồn cào nhưng vì một loạt chuyện xảy ra sau đó, hắn thậm chí còn quên mất chuyện ăn uống, thực ra bây giờ hắn cũng chẳng còn thấy đói nữa, vẻ mặt lo lắng nói: "Chúng ta có thực sự phải tiếp tục điều tra chuyện này không, đã có người chết rồi, tiếp theo không biết còn chuyện gì xảy ra nữa, liệu chúng ta có trở thành mục tiêu không?"
Trương Hằng nghe vậy gật đầu: "Không loại trừ khả năng đó nhưng ta là quán quân đấu sĩ của đấu trường Flavian, là cố vấn của Hoàng đế, không phải hạng tép riu như Armidio, muốn giết ta sẽ khó hơn rất nhiều, hơn nữa sau này cũng sẽ phiền phức hơn, vì vậy nói một cách nghiêm khắc thì tiếp theo chỉ có ngươi sẽ gặp nguy hiểm."
"Nhưng ngươi cũng đừng lo, ngươi chỉ là Watson của ta, chỉ cần ta còn sống thì giết ngươi cũng chẳng có ý nghĩa gì." Trương Hằng an ủi.
Daiquius nghe vậy lại thở dài nhưng cũng không nói gì nữa, cứ thế nặng trĩu tâm tư về nhà.
Nhưng khi hắn về đến nhà thì cơm đã lâu không còn nữa, Daiquius không phải con trai cả, đương nhiên cũng không mong mọi người đợi hắn về ăn cơm nhưng khi hắn đói meo đi đến nhà bếp thì lại được thông báo là bếp không còn giữ cơm tối cho hắn.
Daiquius bận rộn cả ngày, trong bụng cũng đầy lửa, giờ phút này tất cả đều bùng cháy, hắn đang định đi tìm người làm cơm tính sổ nhưng khi nhìn thấy một người khác trong bếp thì lại xẹp xuống.
Người đó là lão bộc già chuyên hầu hạ em trai hắn là Nino, Daiquius lập tức biết được chuyện tối nay là ai nhắm vào hắn, mẹ hắn chỉ là một nô lệ, còn hắn là sản phẩm của một đêm say của cha hắn, vì vậy địa vị của hắn trong nhà luôn rất khó xử, không được em trai cả và mẹ kế của em trai hắn coi trọng.
Daiquius biết rằng nếu ầm ĩ đến cùng, hắn chắc chắn sẽ phải chịu thiệt, vì vậy hắn cũng không nói thêm gì nữa, quay đầu đi thẳng về chỗ ở của mình, ở đó vợ hắn đã mua cơm tối bên ngoài về cho hắn.
Daiquius vừa ăn cơm tối vừa hỏi vợ mình: "Hôm nay Nino lại đến quấy rối em à?"
Vợ của Daiquius do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: "Không có gì to tát, anh ta chỉ giả vờ chiếm chút tiện nghi."
"Tên khốn đó, những ngày tốt đẹp của hắn sắp hết rồi." Daiquius cười lạnh.
Vợ của Daiquius dường như lo lắng lời nói của hắn bị người khác nghe thấy, nhìn trái nhìn phải, mới khẽ nói: "Dù sao thì hắn cũng là em trai của anh, hơn nữa nếu làm lớn chuyện, anh nghĩ cha anh sẽ thiên vị ai."
"Ta không quan tâm lão già nghĩ thế nào, dù sao thì ta mãi mãi cũng không phải là một thành viên trong gia tộc này." Daiquius nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận