Thời Gian Chi Chủ

Chương 113: Cánh Buồm Đen (18)

Những lời này làm cho mắt con của chủ nông trường sáng rực lên, phản ứng khá hèn nhát khi chiến đấu của hắn ở trận đánh lúc trước bị đám hải tặc trên thuyền chế giễu, mãi đến khi nghe được câu này, cảm thấy cuối cùng mình cũng gặp được tri kỷ rồi, sự sợ hãi trước đây cũng là có lý do.
Trương Hằng và Malvin câu được câu không tán gẫu, thời gian cũng bất tri bất giác trôi qua.
Lúc chiều nhà Randall có hai đợt khách tới thăm, nhưng một đợt là hắc thương trên đảo, còn một đợt là em gái của vợ Randall, cả hai đợt người này hiển nhiên khó có thể là Jacob, thấy mặt trời cũng sắp xuống núi, thời gian ước định nửa ngày cũng càng ngày càng gần nhưng vẫn không tiến triển chút nào, mà bên Hilford kia cũng giống vậy, không có tin tức truyền đến. Trương Hằng cũng không nhịn được bắt đầu tự hỏi phán đoán lúc trước của bản thân.
Có phải cái tên gọi là Jacob kia không thông minh như hắn tưởng tượng hay không, hẹn trước ở ba chỗ Giám định sư đang làm việc, hay là phán đoán của hắn không sai, nhưng đối phương lo lắng bị người bắt được nên cũng không vội ra tay, tính đợi tin đồn đi qua mới lấy ngọc trai ra bán? Nói như vậy gần như hắn không thể nào bắt được mục tiêu trước khi giao hẹn.
Không, không đúng, lấy tình trạng kinh tế của tên kia, hắn sẽ không đợi được lâu vậy, càng sớm bán ra đồ trộm được càng sớm an tâm, cho dù người mất tìm lại được cũng không thể làm gì được hắn.
Trong lúc Trương Hằng đang do dự, chỉ thấy cô em vợ của Randall đi ra từ ngôi nhà, cô ta xách theo giỏ, nhìn quanh một cái, đi về phía bên kia đường.
Trương Hằng biết mình cần phải đưa ra lựa chọn, trên thực tế bây giờ suy nghĩ những khả năng khác cũng không có ý nghĩa gì, nếu như lúc trước hắn đoán sai thì cũng chẳng có thời gian để hắn làm lại, cứ suy nghĩ lung tung thì không bằng theo con đường ban đầu đi tới.
Trương Hằng rút ra dao găm và súng kíp từ dưới chiếu rơm, nói với Malvin:
- Gian hàng này giao cho ngươi, nếu như sau khi ta đi không thấy kẻ khả nghi xuất hiện thì sẽ đi tìm đám người Hilford.
Đầu óc Malvin suy nghĩ cũng nhanh, nghe vậy lập tức giật mình nói:
- Ngươi cảm thấy cái tên giảo hoạt kia không dám tự mình hiện thân mà nhờ cô em vợ Randall kia đem đồ tới giám định sao?
- Ta không biết, chuyện tới bây giờ cũng chỉ có suy đoán này là phù hợp với thực tế nhất, cũng chỉ có như vậy mới ta mới có thể tìm được trân châu trước khi mặt trời lặn.
Trương Hằng nói xong thì đi theo thiếu phụ phía xa xa.
Nếu như ngay từ đầu hắn còn hơi chưa chắc chắn, như vậy sau khi đi theo một đoạn đường, Trương Hằng đã có tự tin. Tính cảnh giác của người phụ nữ đằng trước rõ ràng là cao hơn người đi đường bình thường, thỉnh thoảng sẽ dừng lại nhìn xung quanh một cái, nhưng Trương Hằng dựa vào năng lực quan sát xuất sắc của mình, cũng không theo quá sát, thế nên cũng không cần phải lo sẽ bị đối phương phát hiện.
Trong lúc này Trương Hằng cũng suy xét xem lúc này có nên bắt người lại hay không, nhưng vừa nghĩ tới, nếu như nghĩ sai, hoặc đồ trên người người phụ nữ kia không phải túi ngọc trai, vậy thì hắn có chút nhức đầu. Nếu như tình báo không có vấn đề gì, đối thủ của hắn lần này chỉ là tên côn đồ cắc ké trong thành, phương diện sức chiến đấu không cần phải quá lo lắng, cho nên cách ổn thỏa hơn vẫn là chờ lúc hai người gặp mặt giao hàng thì động thủ.
Hai người cứ một trước một sau rời đi như vậy được chừng một khắc, tiếp đó Trương Hằng liền thấy thiếu phụ phía trước đột nhiên lách mình đi vào một cái hẻm nhỏ, ngay sau đó hắn cũng bước nhanh hơn, chạy lên.
Nhưng còn chưa kịp đến trước hẻm nhỏ, một bóng người từ bên trong vọt ra, đó là một người có mái tóc đỏ, tựa như một ngọn lửa cháy rừng rực, trong tay hắn cầm theo một thanh rapier, trên mũi kiếm còn vương vết máu.
- Giải thích, Rapier hay còn gọi là kiếm mảnh cạnh sắc là một loại kiếm mảnh, rất nhọn, thường thấy ở phương Tây. Hết giải thích.
Trương Hằng nhớ lúc trước Frazer từng nói với hắn là có tìm một người khác giúp đỡ, trong lòng sinh ra một dự cảm không lành, không tiếp tục ẩn hình, dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới trước hẻm nhỏ, nhìn thấy em vợ Randall nằm bên trong, nhưng may mà đầu của cô ta chỉ bị người gõ hôn mê bất tỉnh, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà người đàn ông Jacob đáng nghi bên người nàng không may mắn như vậy, trực tiếp bị đâm xuyên tim, hai mắt mở to, bộ dạng chết không nhắm mắt.
Trương Hằng chỉ liếc mắt, không dừng lại, chạy về phía kẻ cầm kiếm kia.
Người này sau đó mới biết được mình bị theo dõi, chạy vọt qua đám người, dáng người của hắn thấp bé hơn người thường một chút nên càng linh hoạt, chuyên chọn chen vào chỗ có nhiều người, luồn lách như cá bơi vậy.
Nhưng tiếc là mái tóc đỏ của hắn thật sự quá dễ làm người khác chú ý, cố gắng thế nào cũng rất khó che giấu, hơn nữa hắn cũng chọn sai sách lược rồi, muốn dùng thế lực xuất sắc tiêu hao đối phương, nhưng một khắc trôi qua, chính hắn là người mệt đứt hơi, ngược lại tên phía sau sắc mặt không đổi, tựa như không đổ chút mồ hôi nào vậy.
Trương Hằng chạy cự li dài trong thời gian lâu như vậy cuối cùng cũng có đất dụng võ, mắt thấy đối phương sẵn lòng tiêu hao thể lực, hắn không hề ngăn cản, rõ ràng là có cơ hội xông thẳng lên bắt người, nhưng trì không nhanh không chậm đuổi theo sau, duy trì khoảng cách đại khái mười bước.
Người tóc đỏ cũng biết cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, ngay sau đó hắn bắt đầu chọn chạy vào nơi ít người, cuối cùng đi đến trước một bãi đá ngầm, dừng chân lại.
Khu vực này không có ai, rất thích hợp quyết đấu, hắn xoay người, vẻ mặt bất thiện nhìn về phía Trương Hằng:
- Ngươi và tên trộm kia có quan hệ thế nào, là đồng lõa của hắn ta à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận