Thời Gian Chi Chủ

Chương 65: Phòng tuyến Mannerheim chào đón ngươi (7)

Trương Hằng đã làm tất cả những gì mà bản thân có thể, chiến đấu kế tiếp hắn không xen tay vào được, chỉ có thể ngồi xổm ở phía sau cây yên tĩnh chờ đợi kết quả.
Toàn bộ quá trình chiến đấu còn nhanh hơn trong tưởng tượng. Tay bắn tỉa một khi có súng trong tay lập tức như cá gặp nước, chỉ tốn không tới 40 giây đã giải quyết xong 3 tên cuối cùng. Đợi đến khi tiếng súng dừng lại, Trương Hằng cũng từ phía sau cây đi ra.
Tay bắn tỉa vẫn như cũ nắm thật chặt súng ngắn, nhưng vẻ mặt có chỗ hòa hoãn, ít nhất không có lại dùng họng súng chỉ vào người nào đó.
Trương Hằng đi tới gần mới thấy trên quần áo đối phương có vết máu, xem ra hắn không thể tránh khỏi súng máy càn quét lúc đó.
Cái này khiến trong lòng Trương Hằng cảm giác nặng nề, hắn thật vất vả mới gặp phải một người không có nhiều địch ý trong vùng rừng rậm này, còn muốn nghĩ cách làm cho đối phương đưa hắn đến hậu phương, nếu là tay bắn tỉa cứ như vậy chết ở chỗ này, vậy cố gắng của hắn trước đó đều uổng phí.
Trương Hằng đi nhặt lại điện thoại, tắt chuông báo, gần chỗ điện thoại có không ít đầu đạn may mắn là không có phát nào bắn trúng màn hình. Sau đó hắn cởi xuống mấy cái ba lô trên thi thể, đồ lần trước hắn nhặt được không còn nhiều, dư lại trước đó cũng bị hắn đổ ở trên mặt đất, hắn nhìn tay bắn tỉa, người sau lắc đầu, ánh mắt lại rơi vào hộp đạn bên hông thi thể. Trương Hằng ném 2 hộp đạn cho hắn.
Tay bắn tỉa lập tức đổi đạn cho súng trường của mình, sau đó hắn che bụng dưới từ dưới đất chật vật đứng lên, nơi này vừa mới liên tục phát sinh hai trận chiến đấu, tiếng súng rất có thể hấp dẫn tới càng nhiều kẻ địch, nhất định cần nhanh chóng rời đi.
Trương Hằng đeo ba lô lại nhặt 1 khẩu súng trường để phòng thân, đi đến bên cạnh tay bắn tỉa, nghĩ muốn nâng đối phương, nhưng mà chẳng biết tại sao khi tay hắn chạm vào tay bắn tỉa, đối phương biểu hiện có chút kháng cự, bả vai khẽ run, vô ý thức hất ra.
Trương Hằng nhíu mày, bây giờ không phải là lúc tỏ ra mạnh mẽ, hắn cần đối phương chỉ đường mới có thể sống sót ở bên trong vùng rừng rậm này, thế nhưng không có hắn hỗ trợ, tay bắn tỉa bị thương cũng khó trốn thoát. Hiện tại hai người giống như châu chấu buộc trên sợi dây thừng, chỉ có đồng tâm hiệp lực mới có khả năng vượt qua cửa ải trước mắt.
Tay bắn tỉa hiển nhiên cũng ý thức được điều này cho nên cũng không tiếp tục từ chối ý tốt của người nào đó, để cho Trương Hằng khoác một cánh tay, chỉ một hướng, hai người tập tễnh đi.
Trên đường đi, Trương Hằng nhìn thấy không ít thi thể binh lính Liên Xô, còn có một chiếc xe tăng đang cháy, trừ cái đó ra, cũng có vài thi thể đội viên du kích Phần Lan áo trắng, nhìn ra được những binh lính Liên Xô đối với những đội viên du kích này có bao nhiêu thù hận, rất nhiều thi thể đều bị bắn thành cái sàng, để cho Trương Hằng từ bỏ ý tưởng đổi áo khoác.
Nếu như lúc này có người nhìn thấy hai người nhất định sẽ cảm thấy cái tổ hợp này rất kỳ quái, một người da vàng khoác quân phục Liên Xô đỡ một đội viên du kích Phần Lan, bên trong mảnh rừng rậm khỏi lửa lộ ra không hợp nhau.
Trương Hằng đánh giá cảnh tượng xung quanh, trong lòng im lặng.
Mấy ngày nay hắn mặc dù cũng nhìn thấy qua một ít thi thể ở ven đường, đã nghe qua một ít tiếng súng, nhưng mà đều chỉ là quy mô nhỏ, mà lần này hiển nhiên là hành động quân sự tương đối lớn, trước đó thời gian tiếng bắn nhau liên tục nơi xa cũng không dài, bây giờ nghĩ lại chẳng qua là cạm bẫy, hấp dẫn lính Liên Xô xung quanh trở về, mà đội du kích Phần Lan thừa cơ tập kích ven đường.
Bọn họ lợi dụng tính cơ động của ván trượt tuyết chạy quanh co trong rừng rậm, bắn một phát lùi một phát, không dừng lại lâu, cho nên bắt đầu một trận chiến, đa phần là thi thể của lính Liên Xô. Rất nhiều thứ ở thực tế khác hiệu ứng trên phim ảnh.
Khi Trương Hằng ý thức được bản thân ở Chiến tranh mùa đông, hắn đã có sự chuẩn bị tâm lý nhất định. Nhưng bây giờ mắt thấy sự thật vẫn như cũ khiến hắn khó chịu.
Không chỉ là đơn thuần bị thị giác kích thích, còn là sinh ra cảnh giác với tính nguyên thủy của nhân loại khi bị kéo mạng che mặt văn minh xuống.
Trương Hằng nhìn tay bắn tỉa bên cạnh, hắn hiển nhiên đã thích ứng tất cả những thứ này, bình tĩnh đối mặt với địa ngục nhân gian, trong cặp mắt kia không có chút nào gợn sóng.
Trên đường đi, hai người gặp phải tiểu đội Liên Xô 2 lần, nhưng bởi vì phát hiện tương đối sớm, đều hữu kinh vô hiểm tránh đi, trừ cái đó ra còn gặp một tên lính Liên Xô lạc đàn, chiến hữu của hắn hẳn là bị đội viên du kích giết hết, chỉ còn lại một mình hắn trốn thoát, tinh thần hoàn toàn suy sụp, vũ khí ba lô cái gì đều vứt hết, còn để trần một chân, nếu như không tìm thấy đồng đội, tiếp tục như thế không cần đội du kích ra tay hắn cũng không có khả năng sống sót trong vùng rừng tuyết này.
Trương Hằng nhìn hắn trốn đã xa, cũng không có ý định quản tên kia, kết quả sau một khắc bên tai của hắn lại truyền tới một tiếng súng vang. Tay bắn tỉa không biết lúc nào đã bỏ tay đang che vết thương xuống, lấy súng trường sau lưng.
Khi tiếng súng vang lên, tên lính Liên Xô chân trần kia động tác cứng đờ, cuối cùng ngã xuống một gốc thông Scotland. Trương Hằng nhìn tay bắn tỉa, người sau cũng nhìn hắn, mắt cũng không nháy một cái.
Trương Hằng cũng không biết lúc này nên nói cái gì cho phải, đổi vị trí của hắn với tay bắn tỉa khi quân Nhật xâm Hoa, phát súng này hắn chắc chắn sẽ bắn. Nói cho cùng, đối với những đội viên du kích Phần Lan này, bọn họ hiện tại đang chống lại kẻ xâm lược, bảo vệ tổ quốc của mình, cho nên hắn cũng không có tư cách gì chỉ trích đối phương.
Qua một hồi giày vò, mắt thấy sắp thoát khỏi nguy hiểm lại chuẩn bị dẫn tới kẻ thù bởi tiếng súng này. Tình huống như vậy hiển nhiên là Trương Hằng không muốn thấy, nhưng lúc này oán trách là không có ý nghĩa, huống chi hắn muốn oán trách đối phương cũng nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, cùng hắn lãng phí miệng lưỡi còn không bằng suy nghĩ một chút còn có thể làm cái gì.
Ánh mắt Trương Hằng rơi vào ván trượt tuyết sau lưng tay bắn tỉa.
5 phút đồng hồ sau, hắn dùng ván trượt tuyết kéo đồ, lại ngồi xổm xuống trước mặt tay bắn tỉa, người kia hiểu được hắn muốn làm gì, hiếm khi phối hợp dễ dàng như vậy, trèo lên lưng Trương Hằng.
Trương Hằng đứng dậy, hơi có chút ngoài ý muốn, đối phương rất nhẹ, chỉ khoảng 100 cân. Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, cứ như vậy tốc độ di chuyển rốt cuộc có thể hơi nhanh một chút, khuyết điểm duy nhất là thể lực cũng hao tổn rất nhanh, chỉ có thể kiên trì khoảng 20 phút đồng hồ, cũng may thời gian này đã đầy đủ đi ra khu vực nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận