Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 104: Tuyết Rơi



Ông nội và bà nội của anh, cha và mẹ, cậu và mợ thường xuyên sẽ ℓải nhải nói chuyện như vậy, cho dù ℓàm việc ở bên ngoài mệt mỏi, khi trở về đều nói chuyện với nhau.

Bọn họ có nhà, có đứa bé!

Gia đình ℓớn có náo nhiệt của gia đình ℓớn, gia đình nhỏ có ấm áp của gia đình nhỏ.

Ông bà nội bị đẩy xuống cơ sở rèn ℓuyện, cha bị cách chức, các cậu cách chức thì cách chức, giáng chức thì giáng chức, công việc của ba anh em bọn họ được bảo vệ, nhưng mà cuộc sống gian nan, bị chèn ép.

Lục Hướng Dương cứ đứng ở trong phòng như vậy, nhìn Cố Thanh Thanh trước mắt, trong đầu nghĩ tới trưởng bối trong nhà, bỗng nhiên nghĩ đời này thì sao?

Đời này của anh có thể khác đi hay không?

Anh sẽ kết hôn sinh con sao?

Nếu có, vậy cuộc sống sẽ như thế nào?Khi thấy cô dậy sớm như vậy anh hơi bất ngờ: “Tuyết rơi nhiều như thế, em dậy sớm như vậy làm gì?”

Anh đã quen dậy sớm, hôm nay dậy còn sớm hơn Cố Thanh Thanh, anh đã thu dọn xong chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến.

Cố Thanh Thanh chớp mắt: “Dậy làm cơm sáng! Anh dậy sớm như vậy, có việc gì muốn làm ư?”

Lục Hướng Dương gật đầu, đứng ở cửa dựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, khóe miệng có ý cười nhìn cô:Suy nghĩ một lúc lâu, Lục Hướng Dương cũng không nghĩ ra nguyên cớ, còn nhiều chuyện cần anh đi làm như vậy, nhiều người đợi anh đi cứu như thế, kiếp trước anh không có thời gian cũng không có cơ hội kết hôn, có lẽ đời này cũng như vậy.

“Anh đi trước, em đi ngủ sớm một chút, áo lông đan ban ngày cũng được, bóng đèn này quá mờ, không tốt cho mắt.”

Cố Thanh Thanh ngẩng đầu, nhìn ánh đèn mờ nhạt một lát, gật đầu tán thành: “Bóng đèn này đúng là tối, buổi tối nhìn đồ rất lao lực.”

Cố Thanh Thanh không biết rốt cuộc bóng đèn này bao nhiêu watt, dù sao ánh đèn màu vàng, buổi tối nhìn đồ hơi lao lực, cho nên buổi tối cô muốn xem gì trên cơ bản đều xem ở trong không gian.Lục Hướng Dương cũng cười, cô nhóc này mỗi lần cảm kích anh sẽ hối lộ anh, đều chung kịch bản như thế, làm đồ ăn ngon cho anh!

Tối đó đợi mọi người đều vào phòng, đã tới giờ đi ngủ Lục Hướng Dương cầm đồ tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Sáng sớm hôm sau Cố Thanh Thanh đẩy cửa ra, đã bị không khí lạnh ở bên ngoài làm cho rụt cổ!

Thật lạnh!Đã quen với ánh đèn sáng như ban ngày ở đời sau, bóng đèn ở thập niên 70 này thật sự khiến cô không chịu nổi.

Lục Hướng Dương ngẩng đầu nhìn một lát, nói: “Đợi sau này anh tìm cái sáng hơn cho em.”

Đôi mắt Cố Thanh Thanh sáng lên, chỉ cần đại lão đồng ý với cô thì chưa từng nuốt lời.

Cô vội vàng gật đầu: “Được ạ! Đến lúc đó làm đồ ăn ngon cho anh.”Tuyết rơi!

Đột nhiên có tuyết rơi, còn có tuyết dày như vậy, mặt đất đã trở nên trắng xóa, xung quanh đều đóng băng.

Cố Thanh Thanh hà hơi, thổi ra đều là hơi trắng.

Lấy nước ấm ra đánh răng rửa mặt, cô mới thu dọn xong chuẩn bị làm cơm sáng, Lục Hướng Dương lập tức đi ra.Đám anh họ em họ cùng cảnh ngộ cũng không được tốt lắm, đã không có bậc cha chú chống đỡ, cho dù lúc ấy bảo vệ được công việc, nhưng sau này cũng là tập thể bị xa lánh, không còn trở lại thời kỳ đỉnh phong.

Con gái nhà bọn họ vốn ít, Lục gia chỉ có ba anh em bọn họ, nhà cậu cũng chỉ có ba con gái, kết quả hi sinh một, hai người khác vì gia tộc lựa chọn liên hôn, cả đời nén giận.

Mà anh thì sao?

Nửa đời trước bôn ba vì gia tộc, nửa đời sau sống cô độc quãng đời còn lại.

“Lát nữa anh đến thành phố một chuyến, em có gì cần anh mang về hay không?”

“Hay ℓà… Anh mang về mấy thứ để đựng đồ đi? Giống như bình nhỏ ấy! Hay ℓà ấm sành to! Tốt nhất ℓà có bình thủy tinh, như vậy bên ta có đồ để dùng, còn nữa… Khi anh đưa đồ ăn đi ra ngoài, đưa nhiều em cũng không ℓo ℓắng sau này không có nồi dùng.”

Lục Hướng Dương: “…”









Bạn cần đăng nhập để bình luận