Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 92: Đừng Si Tâm Vọng Tưởng



“Cho dù tôi dụ dỗ, cũng nên dụ dỗ anh Lục, anh Lục tốt như vậy không cần, chạy đi dụ dỗ anh ta ư? Bác đúng ℓà dát vàng ℓên mặt mình.”

“Ha ha ha ha ha…”

Xung quanh vang ℓên tiếng cười to.

“Những ℓời này tôi tin, ha ha ha ha!”

“Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng tin, cô ấy chắc chắn sẽ không dụ dỗ anh rể, ha ha ha ha!”

“Đầu óc có bệnh mới đi dụ dỗ Lâm Đống Lương! Tên này so với thanh niên trí thức Lục, không chỉ kém một đoạn đâu!”

“Nói không chừng ℓà có người đoạt em rể nghiện, ℓại coi trọng thanh niên trí thức Lục ấy chứ?”

“Câm miệng!” Gương mặt Cố Thanh Thanh đen lại, vô cùng cứng rắn cắt ngang lời anh ta: “Lâm Đống Lương, một người đàn ông đừng quá không biết xấu hổ, khi tôi đính hôn với anh mới bao nhiêu tuổi? Lúc ấy nói gì thích? Hơn nữa sau này tôi làm việc mệt muốn chết ở Lý gia cơm còn không được ăn no, bị chị họ em họ bắt nạt, tôi đều không sung sướng nổi, đâu rảnh thích anh?”

“Bà đây vẫn luôn chưa từng thích anh, đừng dát vàng lên mặt mình nữa, anh và chị họ tôi yêu nhau từ lúc nào có cần tôi nhắc nhở anh không? Mình không biết xấu hổ còn muốn hắt nước bẩn lên người người khác, quả nhiên là tên khốn nạn không nói đạo nghĩa, loại người như anh vì lương thực và thịt của Lý gia đều có thể bán mình, trực tiếp hối hôn muốn cưới chị họ tôi, anh còn mặt mũi nói tôi thích anh?”

“Đi thôi…” Cố Thanh Thanh kéo tay áo của Lục Hướng Dương thúc giục: “Anh Lục, nhanh đi thôi, loại người không biết xấu hổ này chuyện gì cũng có thể làm ra được, nhỡ đâu ăn vạ chúng ta thì làm sao bây giờ? Nhanh chạy đi.”

Cô thúc giục Lục Hướng Dương, Lục Hướng Dương liếc mắt nhìn Lâm Đống Lương một cái, quay xe đạp chuẩn bị rời đi.“Cố Thanh Thanh, cô đừng si tâm vọng tưởng, tôi sẽ không cưới cô.”

Cố Thanh Thanh cạn lời: “Anh đừng nhắc tới tôi, anh thích cưới ai thì cưới người đó, bà đây không hiếm lạ anh!”

“Cô…” Lâm Đống Lương cảm thấy quá mất mặt, rõ ràng là anh ta không cần Cố Thanh Thanh, hiện giờ lại giống như là Cố Thanh Thanh chướng mắt anh ta.

“Trước đây cô rất thích tôi, cô còn nói phải gả cho tôi, cô…”Tuy cô không phải là nguyên chủ, nhưng mà có ký ức của nguyên chủ, những ký ức đó ở trong đầu cô, đặc biệt có thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị.

Trước đây đọc tiểu thuyết nhìn thấy nhân vật chính bị người xấu bắt nạt đều ước gì có thể lao tới đánh nhau với nhân vật chính trong tiểu thuyết, thu thập người xấu một trận.

Lúc này rơi vào hoàn cảnh này, Cố Thanh Thanh đánh thắng, cảm giác này thật sự quá sung sướng.

Một đường lẩm nhẩm hát, ngồi sau xe Lục Hướng Dương về nhà.“Chuyện này có khả năng, thanh niên trí thức Lục có người nào không muốn!”



Đề tài lại lệch đi, bác gái cả Lý tức tới mức mặt đỏ bừng, Lâm Đống Lương thì xấu hổ và giận dữ đến mặt đỏ tía tai.

Anh ta vốn đang đỡ Lý Hồng Mai, lúc này ngay cả đỡ cũng không muốn đỡ, trực tiếp đứng sang một bên.Cố Thanh Thanh vội chạy đi nhặt hai hộp kem dưỡng da và một lọ dầu vừa rồi không nhặt kịp về, ném vào trong rổ mình, nhanh chóng chạy tới bên Lục Hướng Dương giống như sợ chạy chậm sẽ bị Lâm Đống Lương đuổi theo.

Lục Hướng Dương đạp xe đạp, Cố Thanh Thanh nhảy lên, hai người nhanh chóng đi xa.

Hai người này rời đi, bác gái cả Lý không thể mắng chửi được nữa, chỉ có thể đứng ở đó mắng hai người một lát, phát tiết tức giận, cũng cứu lại chút mặt mũi cho thanh danh của con gái mình.

Lúc này tâm trạng của Cố Thanh Thanh rất tốt, lại báo thù thêm lần nữa, cảm giác sướng lên mây.









Bạn cần đăng nhập để bình luận