Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 772: Phiên Ngoại 4



Từ đó về sau, chưa từng thấy cô gái đó nữa.

Người nào có thể nghĩ tới qua 6 năm, vậy mà anh ta gặp được cô ấy ở Bằng Thành?

Không phải ℓà cô ấy ở nước Mỹ sao?

Mạnh Phồn nhớ tới dáng vẻ của Đồng Nguyệt khi gặp ở quán ven đường hôm nay, rõ ràng tiều tụy hơn trước nhiều, hơn nữa nghe hai đứa bé trai kia nói, hình như cô ấy chưa ℓấy chồng?

Khi hai em trai còn nhỏ cũng từng sinh bệnh, đứa bé không có không sinh bệnh, hơn nữa Đồng Nguyệt còn phải bận đi học không có nhiều tinh lực chăm sóc bọn họ, lúc này rất dễ sinh bệnh.

Tiền trong tay Đồng Nguyệt bị mấy năm nay người nhà lục tục sinh bệnh mà tiêu hao sạch, hơn nữa nhiều người cần ăn mặc như thế, mẹ qua đời mai táng…

Trước khi cô ấy dẫn bốn đứa bé đến Bằng Thành, trên người không có nhiều tiền.

Bày quán mấy tháng, lúc này mới kiếm được chút ít.Hai bé gái song sinh năm nay mười hai tuổi, chị gái tên Đồng Nhan em gái tên Đồng Thiến, thực ra tên của hai đứa bé rất quê mùa, tên này là sau này cô ấy đổi cho hai chị em.

Tên hiện giờ không nói tới dễ nghe cỡ nào, nhưng ít nhất bình thường một chút.

Còn hai đứa bé trai kia, năm nay mới 5 tuổi, anh trai tên Đồng Yến, em trai tên Đồng Lâm.

Mấy đứa bé vẫn tính thông minh, đáng tiếc đã bị gia đình làm liên lụy.Đồng Yến Đồng Lâm khi còn nhỏ vẫn luôn đi theo bên cạnh cô ấy, hai em gái đi theo cha và mẹ kế sinh sống căn bản không được đi học nhiều, vẫn luôn bị coi thành nha hoàn sử dụng, ở nhà hầu hạ mẹ kế.

Hiện giờ Đồng Nguyệt dẫn theo hai bọn họ, đương nhiên hi vọng em gái có thể có một tương lai tốt đẹp.

“Lại đây ăn cơm sáng đi! Mấy đứa vẫn còn nhỏ, không thể luôn không ngừng làm việc được, cơ thể sẽ không chịu nổi. Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi, ngày mai lại bày quán.”

Hai cô gái liếc nhau, Đồng Nhan mở miệng nói:“Chị, bọn em không mệt! Cuộc sống này hạnh phúc hơn ở nhà nhiều, trước đây bọn em cũng là mỗi ngày đều phải làm nhiều việc. Chúng ta không có thân thích ở Bằng Thành phải dựa vào bản thân, không nỗ lực kiếm tiền sau này gặp chuyện gì cần dùng tiền thì làm sao bây giờ?”

Hai đứa đều sợ nghèo.

Mấy năm trước mẹ sinh bệnh suýt nữa chết đi, nếu lúc ấy không phải chị gái ở nước ngoài mang theo tiền về, có khả năng mẹ bọn họ đã không sống thêm được mấy năm, khi bọn họ còn nhỏ đã chết.

Sau này hai chị em cũng sinh bệnh, cha và mẹ kế đều không muốn chữa bệnh cho bọn họ, mới đầu không nghiêm trọng nhưng vẫn luôn kéo dài, kéo dài thành bệnh nặng, suýt nữa lấy đi mạng của bọn họ.Đồng Nguyệt không tán thành:

“Trước đây là trước đây, trước đây cả đám gầy như con mèo nhỏ, đang trong thời kỳ phát triển không thể để cơ thể mệt mỏi. Ngày hôm qua chú kia cho nhiều tiền như vậy, đủ cho chúng ta kiếm mấy tháng, nghỉ ngơi một ngày đi.”

Mấy đứa bé không nói chuyện, ngoan ngoãn ngồi ăn cơm.

“Các em không còn nhỏ nữa, không thể vẫn luôn lăn lộn với chị, hôm nay nghỉ ngơi một ngày, ngày mai chị tìm trường học cho các em. Đợi khi tìm được trường học tiếp nhận các em, thì đưa các em đi học.”Lúc ấy xảy ra ở nước ngoài, loại chuyện này Đồng Nguyệt cũng không đến mức sẽ đi nói khắp nơi!

Theo lý thuyết ngoại trừ cô ấy ra, không có ai biết được chuyện này mới đúng?

Mơ màng hồ đồ suy nghĩ rất lâu, Mạnh Phồn mới đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Đồng Nguyệt không sớm rời giường đi bày quán như vậy, mà tỉnh dậy làm cơm sáng cho mấy đứa bé ăn.Người khác còn cười nhạo cô ấy không gả đi được?

Là vì xảy ra chuyện đó với anh ta năm đó ư?

Lúc này trong nước vẫn chưa cởi mở như ở nước ngoài, cô gái mất đi trong sạch đúng là khó gả ra ngoài ở trong nước.

Mạnh Phồn nghĩ lại, lại cảm thấy kỳ lạ.

Chuyện này hai chị em không chịu.

“Chị cả, bọn em đều đi học thì chị ℓàm sao bây giờ? Sạp chỉ có mình chị không ℓo ℓiệu được quá nhiều việc.”

“Đúng thế! Đồng Yến và Đồng Lâm còn nhỏ, tuổi này trường học chưa chắc đã nhận, nếu hai bọn em đều đi học, vậy mình chị bày quán còn phải chăm sóc hai đứa bé chắc chắn không được.”









Bạn cần đăng nhập để bình luận