Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 408: Cãi Nhau



Vương Vũ kéo ghế ra ngồi trước mặt Lý Vũ Tình, hỏi cô ta:

“Vũ Tình, có phải ℓà em cảm thấy Cố Thanh Thanh sống nhẹ nhàng sung sướng, em rất hâm mộ, cũng muốn giốngr như cô ấy hay không?”

Lý Vũ Tình nghe thấy thế có chút không vui:

“Chỉ riêng ℓúc này đây Cố Thanh Thanh kết hôn, bên Mạnh gia cho bao ℓì xì có ℓẽ đủ cho cô ấy tiêu xài nhiều năm. Cô ấy không để bụng chút tiền ấy, ℓão Lục cũng không để ý đi săn hái ít thảo dược về bán được chút tiền, mọi thứ đều ℓà vì mọi người cần.”

“Sao anh luôn đề cao chí khí của người khác diệt uy phong của mình? Anh và Lục Hướng Dương không phải là bạn thân từ nhỏ ư? Hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, gia thế bối cảnh đều không khác lắm, sao không gánh vác nổi? Lục Hướng Dương có công việc ở trên núi, lúc trước em đã nói với anh, nếu anh đi tìm công việc thật tốt, anh…”

“Đợi đã…” Vương Vũ cắt ngang lời cô ta: “Ai nói với em anh và lão Lục có gia thế bối cảnh ngang nhau? Có mấy nhà có thể so được với Lục gia? Hơn nữa cho dù gia thế giống nhau, năng lực cá nhân cũng không giống nhau. Lão Lục là người xuất sắc, cả thủ đô này cũng chỉ có mấy người trẻ tuổi mới so được với anh ấy.”

“Anh vẫn nói câu nói kia, có năng lực bao nhiêu thì ăn bát cơm to bấy nhiêu, đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh nữa. Về công việc, anh lặp lại một lần nữa đó không phải con đường nhà anh sắp xếp, nếu có thể ông nội của anh đã sớm sắp xếp, không cần anh đi tranh đi đoạt lấy!”Lý Vũ Tình nghiến răng, phẫn nộ không thôi:

“Nói đến nói đi anh chính là không muốn nỗ lực, không muốn tiến tới, mọi chuyện đều là được ngày nào hay ngày ấy, chỉ đợi trong nhà sắp xếp, từ trước tới nay chưa từng nghĩ tới vì em.”

Vương Vũ bị chọc tức cạn lời, anh ta cảm thấy Lý Vũ Tình trước mắt không giống với người anh ta quen lúc trước, anh ta đã giải thích rất nhiều nhưng cô ta vẫn không tin.Anh ta cũng là người dễ cáu kỉnh, luôn bị bạn gái ghét bỏ như thế anh ta cũng không vui.

“Heo anh sẽ không nuôi, em cũng đừng nghĩ, tự mình kiếm công điểm còn chưa đủ cho em ăn, rất nhiều việc vẫn là anh làm cho em, em mua hai con heo trở về không đói chết mới lạ!”

…“Người nào cũng không phải kẻ ngốc, làm lão đại sẽ bỏ tiền hay là tài nguyên, lão Lục có thể lấy thức ăn chăn nuôi trên núi xuống cho bọn họ nuôi heo, nhưng người khác không có bản lĩnh này, đây là tài nguyên.”

“Năng lực của chúng ta, chỉ đủ cho hai chúng ta sống, cho nên đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta không gánh vác nổi!”

Lý Vũ Tình không vui lắm:“Làm lão đại phải tiêu tiền nuôi tiểu đệ, em cho rằng vì sao đám người đó cả ngày tung tăng làm việc giúp bọn họ? Đó là lão Lục cho bọn họ đủ tiền, thế nào, em cũng muốn tiêu tiền nuôi bọn họ sao?”

“Em…” Lý Vũ Tình tức tới mức không nói nên lời, bởi vì cô ta biết, trong tay cô ta và Vương Vũ không có nhiều tiền như vậy.

Vương Vũ khuyên cô ta:Sau khi Vương Vũ nói xong tức giận xoay người đi ra ngoài, anh ta muốn đi hít thở không khí.

Mới đầu ở chung với Lý Vũ Tình anh ta thật sự rất vui vẻ, nhưng mà thời gian dài sao anh ta cảm thấy càng ngày càng không thích hợp, loại cảm giác lúc mới đầu như dần biến mất.

Đặc biệt là trong khoảng thời gian Lục Hướng Dương dẫn theo Cố Thanh Thanh trở về, loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng.









Bạn cần đăng nhập để bình luận