Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 555: Bằng Cấp Là Đảm Bảo Nhất



Bọn họ ở đại đội Hòe Hoa cực khổ nỗ ℓực hơn bốn năm, trên người chỉ tích ℓũy ngàn tệ, thời đại này có mấy người trên người có tiền tiết kiệm hơn ngàn tệ?

Bọn họ không có tiền ℓương, hoàn toàn dựa vào tự mình tìm biện pháp.

Nhưng mà hiện giờ tới thủ đô, bọn họ cảm thấy mấy tháng ℓà có thể kiếm được tiền tích cóp mấy năm.

Dễ dàng như vậy đương nhiên ℓà muốn thừa thắng xông ℓên.

Nhưng mà Cố Thanh Thanh ℓại không cho bọn họ ℓàm như vậy?

Loại chuyện này Vương Vũ thấy nhiều hơn, mở miệng nói:

“Nếu sau này hoàn cảnh vẫn ℓuôn tự do như vậy, thì có nhiều cơ hội kiếm tiền. Đại học vẫn phải chăm chỉ học, đặc biệt ℓà chúng ta đều đỗ trường nổi tiếng, mấy năm nỗ ℓực đều không thể uổng phí như vậy.”

“Chúng ta là nhóm sinh viên đầu tiên, là người trẻ tuổi tiếp nhận giáo dục sớm nhất mấy năm gần đây, đợi chúng ta tốt nghiệp vừa vặn ở thời kỳ phát triển nhanh chóng, tri thức cần đủ dùng mới được. Nếu không thì sau này không làm lớn được, tương lai đợi người của các ngành này ùa vào, mọi người sẽ biết được tầm quan trọng của tri thức.”

“Còn tôi không cho mọi người buổi chiều tiếp tục bán, là vì không muốn hấp dẫn ánh mắt người khác. Dù sao bên ngoài còn chưa mở lắm, quá mức hấp dẫn sự chú ý không phải là chuyện tốt, phát tài muộn cũng được.”

Mấy người nghe xong đều đồng ý, trái tim nhiệt tình cũng dần bình tĩnh lại.

Không sai, bọn họ đã tốn nhiều tinh lực vào chuyện thi đại học, đã chuẩn bị nhiều năm, không thể từ bỏ như thế.Trong đó Tiền Lệ nhiều nhất 116 tệ, xếp thứ hai là Hứa Tấn Xuyên 102 tệ, sau đó là Từ Đông Mai 92 tệ, Vương Vũ 88 tệ, cuối cùng là anh em Trương Hổ và Trương Tĩnh, hai người một người 80 tệ, một người 42 tệ.





“Ngày mai mang 100 chiếc áo khoác, 200 chiếc quần ra ngoài, bán xong thì trở về, sau đó ở nhà tiếp tục làm, cách mấy ngày lại đi.”

Mấy người gật đầu, đồng ý.

Ăn cơm trưa xong Cố Thanh Thanh tính tiền lương cho mỗi người.

Lúc trước phí thủ công đã tính xong, lần này trích phần trăm dựa theo tờ giấy Hứa Tấn Xuyên đưa.“Bây giờ tôi cho mọi người tiền trích phần trăm, mọi người ký tên lên tờ giấy này, thì xem như không có ý kiến gì. Hai ba người cùng nhau bán, thì chia ra.”

Mấy người gật đầu hoàn toàn không có ý kiến, chuyện này bọn họ đã sớm nghĩ tới, đoán được là chia như vậy.

60 chiếc áo khoác, mỗi chiếc trích phần trăm 5 tệ, chính là 300 tệ, 100 cái quần mỗi chiếc trích phần trăm 2 tệ, chính là 200 tệ.

Nói cách khác 6 bọn họ, trích phần trăm được 500 tệ.“Hơn nữa các cô đừng quên, trong đại học có rất nhiều người lợi hại, có thể tiếp xúc được thiên chi kiêu tử trời nam đất bắc, đến lúc đó làm kinh doanh chúng ta sẽ có càng nhiều mạng lưới quan hệ, không cần cố gắng làm việc ở tầng chót. Hiện giờ chúng ta nhiều nhất là rèn luyện, tương lai làm vụ làm ăn lớn, những chuyện bình thường không cần chúng ta làm.”

“Bằng cấp là đảm bảo nhất, cho dù tương lai chúng ta thất bại, dựa vào bằng cấp này vẫn có thể tìm được công việc.”

Cố Thanh Thanh gật đầu:

“Nói không sai, bằng cấp là thứ mọi người vất vả thi được, cần phải coi trọng. Sau này nên học tập phải chăm chỉ học tập, cơ hội làm kinh doanh có nhiều, có tôi ở đây, tương lai mọi người không lo không có phương pháp.”Đại học cũng bốn năm, tốt nghiệp lại kiếm tiền cũng không muộn.

“Vậy… Buổi chiều không đi, ngày mai chúng ta còn bán không? Hay là… Khi nào thì bán tiếp?”

Cố Thanh Thanh nghĩ một lát:

“Cũng không thể quá dày đặc, nếu không không có cảm giác gấp gáp. Ngày mai thời tiết tốt thì đi, quần áo của chúng ta tương đối mỏng, phương bắc lạnh như thế, nếu nhiệt độ hạ thấp quần áo này không mặc được, nhưng nếu ánh nắng tươi sáng thì khác.”





Bạn cần đăng nhập để bình luận