Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 460: Mâu Thuẫn



Tiền Lệ và Từ Đông Mai chạy tới tìm cô chơi: “Cảm giác đi học thế nào?”

Thấy Cố Thanh Thanh mặt ủ mày ê, Tiền Lệ nhướng mày: “Làm sao vậy? Chẳng ℓẽ quá khó nghe không hiểu sao?”

Từ Đông Mai tò mò: “Không phải chứ, tôi nhớ rõ ℓúc trước thường xuyên thấy cô đang đọc sách học tập, không đến mức sầu thành như vậy đúng không!”

Tiền Lệ và Từ Đông Mai đều giúp đỡ, hai người vô cùng hâm mộ.

Mấy người tốn hơn nửa năm, trong tay mỗi người gom đủ toàn bộ chương trình học của cấp 2 cấp 3, thậm chí còn kiếm bài tập về làm, đây là chuyện sau này.

Cuộc sống mới của Cố Thanh Thanh bắt đầu, mỗi ngày khoác cặp sách đúng hạn đến trường đi học.

Mùa đông mọi người đều thích ở trong phòng, cho nên người sân trước vẫn luôn không có ai để ý cô đi học.Trong khoảng thời gian này Lý Vũ Tình và Vương Vũ cũng mâu thuẫn, Cố Thanh Thanh đã nhìn ra nhưng đương sự không nói gì, Cố Thanh Thanh không tiện hỏi.

Sau này lại có một trận tuyết rơi rất to, đợi thời tiết trong lần nữa lúc này nhiệt độ không khí tăng lên.

Ngày này Cố Thanh Thanh tan học trở về, mới tiến vào cửa sâm thì thấy trong sân có người đang đánh nhau.Lúc này hai người thật sự nghe lọt, trở về bắt đầu tìm sách học, còn đi tìm bạn nhỏ Trương Tĩnh cùng học.

Mình không có sách thì đến trạm phế phẩm ở huyện thành tìm, hay đến trường học ở công xã tìm người mượn.

Hơn nữa chỗ Cố Thanh Thanh vừa vặn có sẵn, lấy về sao chép một bản là được.Hai người sửng sốt, hai bọn họ chưa bao giờ coi những lời Cố Thanh Thanh và Lục Hướng Dương nói là gió thoảng bên tai.

Bọn họ biết rất rõ cấp bậc của Lục Hướng Dương không phải bọn họ có thể tiếp xúc, nếu không phải ngoài ý muốn thành thanh niên trí thức, có khả năng đời này bọn họ đều không gặp được người như Lục Hướng Dương.

Bọn họ có nguồn tin tức hơn xa người bình thường, chuyện gì cũng biết sớm hơn người bình thường, Cố Thanh Thanh nói như thế, chẳng lẽ…“Cô nói thật sao?” Hai người trăm miệng một lời.

Cố Thanh Thanh cười nói: “Thật cái gì? Tôi chỉ đoán thôi, hiện giờ trường học lục tục khai giảng, là thật!”

Cố Thanh Thanh tìm mấy bộ đồ tương đối bình thường, lại lấy vải dệt tương đối bình thường lúc trước ra, chuẩn bị làm quần áo “mộc mạc” mặc đến trường.“Đống quần áo này đều là thứ tốt! Thanh niên trí thức Lục đúng là nỡ tiêu tiền cho cô! Nhiều quần áo mới như thế, có lẽ phụ nữ trong thôn chúng ta chỉ có cô mặc tốt nhất.”

Tiền Lệ cười nói: “Hai ta chăm chỉ nỗ lực, nói không chừng tương lai có thể mặc rất nhiều quần áo đẹp.”

Vẻ mặt Từ Đông Mai ảm đạm hơn:“Tôi chắc chắn luyến tiếc, quần áo này quá đắt, chỉ có người cả nhà đều có tiền như thanh niên trí thức Lục mới nỡ tiêu tiền cho cô ấy như thế. Tôi đáy mỏng, điều kiện trong nhà cũng chẳng ra sao, nhìn dáng vẻ của tôi rất khó tìm được người có tiền gả đi, có lẽ tương lai không có cơ hội này.”

Cố Thanh Thanh nhìn cô ấy một cái, thuận miệng nói:

“Cô nguyện ý chịu khổ nỗ lực như thế, tương lai cho dù không dựa vào người khác, bản thân cũng sẽ kiếm được nhiều tiền. Qua tết nói không chừng hoàn cảnh sẽ tốt hơn, năm nay thôn chúng ta khai giảng tiểu học, nói không chừng ngày nào đó còn khôi phục đại học. Các cô có rảnh thì về nhà đọc nhiều sách, đến lúc đó đi làm giáo viên, cũng không cần vất vả xuống đất làm việc nữa, nói không chừng tương lai còn có thể thi đỗ trường đại học tốt.”

Cô tiến vào nhìn, ℓúc này mới phát hiện ℓà Lý Vũ Tình và Dương Xuân Hồng.









Bạn cần đăng nhập để bình luận