Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 186: Ý Trên Mặt Chữ



Nhưng mà…

Mấy suất công việc đấy…

Lý Phú Quý ở một bên nghe, cười xấu rxa:

“Lần trước khiến anh nằm trên giường nửa tháng, xem ra còn chưa khiến anh nhớ ℓâu.”

Trước đây cô ta hơi sợ Lục Hướng Dương, nhưng chưa từng sợ giống như hôm nay.

Giống như tất cả tính kế của cô ta, đều bị đối phương thấy rõ.

Lục Hướng Dương cười mở miệng: “Vậy sao? Tất cả cô gái đều muốn gả vào huyện thành ư? Vậy thì cô gả qua đó đi?”

Gương mặt Trịnh Giai Giai trắng bệch, lập tức sợ hãi:Lý Phú Quý vô cùng tức giận: “Đừng ở đây làm tôi sợ, tôi là thanh niên trí thức…”

“Tôi không hù dọa anh!” Giọng nói của Hứa Tấn Xuyên vẫn lạnh nhạt, thậm chí không vội chút nào, giống như đang trần thuật sự thật: “Mọi người ở cùng một khu thanh niên trí thức, cùng một sân, đồng chí nữ nhiều như vậy, những lời anh mới nói là chơi một thời gian trước sao? Anh coi đồng chí nữ thành đồ chơi à?”

“Chỗ chúng ta có không ít đàn ông, tương lai phải cưới vợ, giữ người có tính cách đoan còn hèn hạ với đồng chí nữ như anh, không có người yên tâm. Cho nên lúc này chỉ có thể bảo anh rời đi, hiểu chưa?”

Vẻ mặt mọi người khác nhau, thực ra mọi người đều biết cho dù bọn họ cưới vợ, cũng không đến mức ở khu thanh niên trí thức, hơn nữa bọn họ không muốn cưới cô gái nông thôn.Nhưng mà nhỡ đâu thì sao?

Người như Lý Phú Quý, bọn họ thực sự không yên tâm vợ mình thường xuyên tới khu thanh niên trí thức!

Lo lắng này rất nhỏ, mọi người đều hiểu, Hứa Tấn Xuyên đang đứng về phía Lục Hướng Dương.

…Hứa Tấn Xuyên nhìn mọi người một lát, bỗng nhiên mở miệng:

“Đều bớt tranh cãi đi, Lý Phú Quý, tôi khuyên anh sau này nên tôn trọng đồng chí nữ một chút. Đám đàn ông chúng ta đều phải cưới vợ, nếu tật xấu này của anh không thay đổi, chúng tôi không yên tâm để anh ở khu thanh niên trí thức.”

Đôi mắt của Lý Phú Quý co rụt lại: “Anh có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ!”Mọi người không dám nói chuyện, đàn ông ấy mà, quyền ai cứng mới là đạo lý lớn nhất.

Lần trước Lý Phú Quý đùa giỡn Cố Thanh Thanh một chút, khi chơi ném tuyết bị Lục Hướng Dương chỉnh trên người đau nửa tháng, bọn họ biết rất rõ.

Gương mặt Lý Phú Quý lập tức vặn vẹo: “Tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, anh nổi giận như vậy làm gì?”

Lục Hướng Dương nhếch miệng, ý cười lại không tiến tới đáy mắt: “Tôi cũng chỉ ăn ngay nói thật, sao thế? Sợ hãi sao?”Cô ta mở miệng khuyên nhủ:

“Anh… Thanh niên trí thức Lục, anh cần gì phải trêu chọc phiền phức? Cố Thanh Thanh vốn là con gái Lý gia, bên đó đều là trưởng bối của cô ta, vốn dĩ có quyền quyết định hôn sự của cô ta, gả đến huyện thành không tốt sao? Có rất nhiều cô gái muốn gả vào trong huyện thành đấy! Như vậy không phải là chỗ quy túc tốt nhất đối với Cố Thanh Thanh sao? Huống chi đối phương còn có tiền như vậy.”

Lục Hướng Dương nhìn cô ta, cứ nhìn cô ta một lúc lâu như vậy, trong đôi mắt đen láy có một tầng thâm ý, Trịnh Giai Giai nhìn mà không hiểu, nhưng cô ta sợ hãi theo bản năng.

Đôi mắt sâu không thấy đáy kia, bỗng nhiên khiến cô ta cảm thấy sợ hãi từ sâu trong lòng bàn chân lan tràn lên.Có Thạch Lỗi và Hứa Quốc Bưu, hiện giờ thêm Hứa Tấn Xuyên, Lục Hướng Dương còn giỏi đánh nhau như vậy, nhóm nhỏ của bọn họ đã năm người…

Con người luôn bắt nạt kẻ yếu, mọi người biết xem xét thời thế, lúc này không có ai đứng ra nói đỡ Lý Phú Quý.

Ngay cả Ngô Đại Quân và Lương Kiến Thiết ban đầu đối xử tốt với anh ta cũng không mở miệng.

Mọi chuyện đã ầm ĩ tới mức này, Lục Hướng Dương còn bảo vệ Cố Thanh Thanh như thế, chuyện này khiến Trịnh Giai Giai không tiếp nhận được.

“Em… Em không gả, em không muốn gả vào huyện thành, em… Em không quen biết những người đó.”









Bạn cần đăng nhập để bình luận