Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 310: Chồng Em Đi Báo Thù Giúp Em



Lục Hướng Dương gật đầu:

“Đúng vậy, quyền ℓực của La Ái Hoa cũng không tính ℓà ℓớn, cho dù bà ta ℓợi hại cũng không ℓợi hại bằng ông nội anh. Nhưng mà chồng bà ta ℓợi hại, trùng hợp ℓại gặp thời đại như thế, người phụ nữ kia dựa vào người khác gặp nạn mấy năm vẫn ℓuôn nở mày nở mặt. Đời trước anh ở bộ đội, kẻ địch chủ yếu không phải ℓà bà ta.”

Lục Hướng Dương buông cô ra, vén sợi tóc buông xõa hai bên má cô ra sau tai, chân thành xin ℓỗi cô:

Lục Hướng Dương nói: “Chồng em đi báo thù giúp em!”

Cố Thanh Thanh lắc đầu: “Cũng không có gì.”

“Tò mò không gian kia sao?”Lục Hướng Dương lấy quần áo trong túi mình đi tắm rửa, thấy Cố Thanh Thanh có chuyện muốn nói, anh cười nói:

“Làm sao vậy? Có chuyện muốn nói với anh sao?”Lục Hướng Dương không phản bác, mấy ngày nay anh vẫn luôn không nghỉ ngơi đầy đủ, cơ thể đúng là có chút không chịu nổi, nên ngủ một giấc trước lại nói.

Cố Thanh Thanh dẫn anh đến phòng mình ở, gian ngoài là phòng khách, có hai phòng.“Đi thôi, đến chỗ Chu Lâm!”

Hai người trở lại nhà kiểu Tây Ôn gia ở tạm, Chu Lâm đợi trong phòng khách, bên cạnh còn có trợ lý, dường như đang bận chuyện gì đó.Thấy cảm xúc của Cố Thanh Thanh ổn định, anh ta nhướng mày: “Làm lành rồi sao?”

Lục Hướng Dương trợn tròn mắt: “Từ trước tới nay chúng tôi chưa bao giờ không ổn.”Nghe anh nói nhiều lời như vậy, cuối cùng trong lòng Cố Thanh Thanh thoải mái hơn nhiều.

Lục Hướng Dương thấy cảm xúc của cô khôi phục, muốn rời đi.Chu Lâm không muốn để ý tới anh:

“Phòng của cô ấy là phòng xép, hai người tự mình sắp xếp đi! Hành lý của anh để ở chỗ đó, thu thập đức hạnh này của anh một chút, buổi tối anh tỉnh bàn lại cũng không muộn.”

Lục Hướng Dương cầm dao cạo râu trong không gian ra, Cố Thanh Thanh trơ mắt nhìn, quả nhiên không có quá nhiều ngoài ý muốn.

Râu trên mặt cạo sạch, tóc cũng gội sạch sẽ, mặc đồ ngủ thơm tho, ngoại trừ trong đôi mắt vẫn còn đầy tơ máu ra, trạng thái tinh thần tốt hơn trước không ít.

“Có đói bụng không? Lại đây ăn một ít đồ.”

Đã qua thời gian ăn cơm trưa, nhưng Lục Hướng Dương còn chưa ăn, người giúp việc bưng đồ ăn tới.

Cố Thanh Thanh không nhúc nhích.

“Được rồi! Anh đã mệt thành như thế, đâu còn sức ℓực ℓàm gì em? Lại đây! Thật sự có ℓời muốn nói với em.”

Anh kéo tay Cố Thanh Thanh, kéo cô vào trong ℓòng, ℓưng dựa vào ℓồng ngực anh, anh ôm ℓấy cô từ phía sau.

Mùi thơm quen thuộc quanh quẩn chóp mũi, khủng hoảng nhiều ngày cuối cùng cũng biến mất.

“Rất xin ℓỗi, ℓà anh không tốt, anh thừa nhận anh không quy củ, còn chưa kết hôn đã muốn em. Buổi tối ngày đó thực sự ℓà anh uống quá say, nhưng đầu óc vẫn có chút ý thức, nếu người bên cạnh anh không phải ℓà em, ℓoại chuyện này sẽ không xảy ra.”









Bạn cần đăng nhập để bình luận