Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 510: Song Sinh Ra Đời



Trong phòng sinh Cố Thanh Thanh đau đến gương mặt nhỏ trắng bệch, tnhưng bác sĩ ℓại nói tình hình của cô rất tốt, chỉ cần chút thời gian.

Nghe đến đó, Lục Hướng Dương mới nhẹ nhàng thở ra.

“Thanh Thanh, có đói bụng không? Có muốn ăn chrút gì không?”

Lục Hướng Dương đặt đồ ăn sang một bên, đau ℓòng ℓau mồ hôi trên trán cô:

Mồ hôi đầy đầu, gương mặt dữ tợn, vừa khóc vừa kêu.

“Thanh Thanh, đừng sợ, anh ở đây, đừng sợ… Bác sĩ… Bác sĩ…” Lục Hướng Dương không bình tĩnh nổi: “Sao cô ấy đau thành như vậy? Có biện pháp khiến cô ấy đừng đau như thế hay không? Không đau thì sao? Có cách khiến không đau hay không?”

Lúc trước anh từng đọc ít sách, hình như là có thứ này.

Vẻ mặt bác sĩ mơ hồ:“Đừng sợ đừng sợ, anh ở đây, đau thì kêu lên, đừng chịu đựng.”

Lục Hướng Dương cũng sốt ruột đến đầu đầy mồ hôi, anh từng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, nghe đủ tiếng kêu thảm thiết, nhưng không biết vì sao lúc này nghe tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ sinh con, vẫn cảm thấy mỗi chỗ chân lông trên cơ thể đều đang sợ hãi.

Cố Thanh Thanh hít sâu một hơi:

“Anh… Anh đi ra ngoài đợi đi, sinh con rất dơ, cũng rất đáng sợ, em như vậy… Rất xấu…”“Đừng nói linh tinh, anh từng thấy cảnh tượng đẫm máu hơn hiện giờ nhiều, chút chuyện này đâu dọa được anh? Em đừng nhọc lòng chuyện khác, an tâm sinh con, anh ở đây với em.”

Rõ ràng cái tay nắm lấy cánh tay mình đang run rẩy, còn cố duy trì lý trí muốn anh đi, lúc này anh còn lâu mới đi.

Bên cạnh Thanh Thanh không có một người thân, lúc này để cô ở đây một mình, anh có chút không đành lòng.

“A…”Cố Thanh Thanh hét thảm một tiếng, dọa Lục Hướng Dương sợ hãi: “Bác sĩ… Bác sĩ…”

Bác sĩ tới nhìn một lát, vẻ mặt bình tĩnh: “Đừng lo lắng, cô ấy rất bình thường, tình huống rất tốt, đợi là được.”

“A…”

Đau đớn càng ngày càng lợi hại, dần dần Cố Thanh Thanh không duy trì được bất cứ lý trí gì, nắm lấy tay Lục Hướng Dương có thể nói là moi, cào tay Lục Hướng Dương rách da.“Không đau ư? Sinh con sao có thể không đau? Lúc này cô ấy mới bắt đầu, lúc đau nhất còn chưa tới đâu. Yên tâm đi, cơ thể của cô ấy rất tốt, sẽ mẹ con bình an.”

Lục Hướng Dương: “…”

Đã đau thành như thế, đau nhất còn chưa tới ư?

Đã thành như thế, còn nói tình huống tốt đẹp?“Chiến trường càng tàn khốc hơn anh đã từng thấy, sinh con có gì mà đáng sợ? Em có khỏe không? Có muốn ăn chút gì không?”

Cố Thanh Thanh lắc đầu, cô không đói bụng.

Lại có từng đợt đau đớn truyền đến, lần này càng thêm mãnh liệt, Cố Thanh Thanh đau đến mức không thể kêu lên, cô đã kìm nén nhưng đau đến gương mặt trắng bệch, cả gương mặt vặn vẹo.

Tay nắm chặt lấy cánh tay của Lục Hướng Dương, Lục Hướng Dương có thể cảm nhận được cả người cô đang phát run.Dù sao cũng là người phụ nữ hiếu thắng từ trong xương cốt, cho dù gần đây cuộc sống quá tốt, tính cách được dưỡng yếu ớt một chút, nhưng có một số thứ từ trong xương cốt không thể thay đổi được.

Nghĩ lại mình sẽ đau đến gương mặt dữ tợn, đứa bé cũng cần chui từ trong bụng mình ra, nếu cần sinh mổ còn phải mổ bụng, cho dù lúc trước cô lợi hại cỡ nào, lúc này chỉ có thể nằm trên giường bệnh mặc người ta xâu xé.

Loại cảm giác này thật sự không tốt, quá chật vật, cô thậm chí có chút không muốn chồng mình nhìn thấy.

Lục Hướng Dương luyến tiếc đi, anh có thể cảm nhận được sợ hãi của Cố Thanh Thanh.

Cũng may Cố Thanh Thanh sinh sản tương đối thuận ℓợi, hai tiếng sau sinh xong.

Bác sĩ kiểm tra cho đứa bé một ℓát, ℓau khô bế đi ra ngoài.

Cửa phòng sinh vừa mở ra, người Mạnh gia tiến ℓên đón: “Bác sĩ, thế nào?”

“Ông Mạnh, đây ℓà cháu nhà ông.”

Y tá quen ông cụ Mạnh gia, đưa đứa bé tới trước mặt ông ta.

“Chúc mừng, song sinh nam, mẹ con bình an, đây ℓà anh trai, 2.4 cân, còn đây ℓà em trai, 2.25 cân.”









Bạn cần đăng nhập để bình luận