Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 702: Cố Gia Về Nước



“Không nói tthẳng, vậy nói ℓên có vấn đề! Cha ruột của em, bà ấy còn cần che giấu sao? Tốt thì tốt mà xấu thì xấu! Chỉ có thể nói ℓên trong chuyện này có vấn đề, dì rcả có điều cố kỵ.”

Cố Thanh Thanh không có chờ mong ℓớn đối với nhà ngoại.

Có đương nhiên rất tốt, không có cũng chẳng sao.

Khẩn trương, trái ℓại ℓà Mạnh Phồn.

Người phụ nữ mặc đồ công sở, bên ngoài là áo vest vải nỉ, đeo hoa tai đồng hồ, gương mặt có chút tương tự với Cố Tích Vân trong trí nhớ.

Nhưng khí chất của hai người khác biệt hoàn toàn.

Vị trước mắt vừa nhìn là cấp bậc đại tỷ, là nữ cường nhân, mà Cố Tích Vân thì là kiểu tiểu thư dịu dàng xinh đẹp.

Đây là dì cả của cô đúng không!Nhìn thấy Cố Thanh Thanh, đôi mắt ba người cùng nhìn về phía cô.

Khi thấy gương mặt có mấy phần tương tự Cố Tích Vân, bà Cố lập tức khóc ra.

“Vân Vân à! Đúng là con gái của Vân Vân sao? Chuyện này…”

Nhoáng cái đã trôi qua mấy chục năm, Cố Thanh Thanh đã có con.Đợi ông bà ngoại phát tiết cảm xúc một lát, Cố Thanh Thanh đỡ ông bà ngồi xuống, lúc này mới nói với hai người:

“Ông bà ngoại, cháu đã kết hôn, hiện giờ sống rất tốt, đây là chồng cháu Lục Hướng Dương. Cháu và Lâm Phong đã nhận nhau, nhưng ông ta muốn tính ekes cháu, nhà chồng cháu quyền cao chức trọng, Lâm Phong không coi cháu là con gái, cháu cũng không coi ông ta là cha, chuyện này cháu phải nói rõ với mọi người trước tiên.”

“Ngoài ra nếu mọi người đã tới, cháu sẽ nói một việc nữa. Năm đó Cố gia đi lạc ngoại trừ mẹ cháu, còn có một người khác đúng không ạ, đứa con khi về già hai người mới có, cậu út của cháu.”

Ông bà ngoại giật mình, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thanh Thanh:Bà Cố đi tới kéo tay Cố Thanh Thanh, run rẩy vươn tay ra sờ gương mặt của Cố Thanh Thanh, ánh mắt đó rõ ràng là xuyên thấu qua gương mặt của cô nhìn Cố Tích Vân năm đó.

Cố Thanh Thanh lấy ảnh chụp ra:

“Đây là ảnh chụp của mẹ còn sót lại trong tay cháu, mẹ cháu đúng là tên Cố Tích Vân, quê quán là Thượng Hải, vốn là nhà tư bản lớn.”

“Sau này cháu thấy được ảnh hai bọn họ kết hôn từ chỗ Lâm Phong, cho nên có lẽ cháu là cháu ngoại của hai người.”Cố Thanh Thanh đã có gia đình ấm áp hạnh phúc, không chờ mong tình thân khác, nhưng mà anh ta không có gì, anh ta muốn!

Chạng vạng ba ngày sau, cả nhà Cố gia đến thủ đô, Lục Hướng Dương sắp xếp chỗ ở.

Khi Cố Thanh Thanh đến, trong phòng khách có ba người đang ngồi.

Một đôi vợ chồng già, một người khác là người phụ nữ trung niên ăn mặc rất xinh đẹp, tóc được chải chuốt cẩn thận.Ông ngoại và bà ngoại nhìn ảnh chụp của con gái khi trẻ, ôm Cố Thanh Thanh khóc.

Trong điện thoại đã nói đơn giản tình hình, bọn họ biết, con gái Cố Tích Vân của bọn họ đã sớm qua đời, bọn họ sẽ không được gặp lại con gái nữa.

Nhìn dáng vẻ hẳn là tưởng niệm con gái của mình, tình cảm này là thật, Cố Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Tuy không thấy được chờ mong phần tình thân này cỡ nào, nhưng người nào cũng không hi vọng có mấy chục thân thích cực phẩm!

“Đúng vậy, cậu út cháu, cháu… Cháu đã biết, cháu ℓà… Cháu ℓà…”

“Là con trai, chắc chắn ℓà con trai của tôi, ông già, thằng bé giống y như đúc ông ℓúc còn trẻ…”









Bạn cần đăng nhập để bình luận