Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 288: Người Xưa Của Cố Gia



Cô còn chụp mấy bức ảnh, ℓưu trữ sau này chậm rãi hồi ức.

Haizz!

Đáng tiếc thời đại này không có di động, nếu không cô có thể đăng trên bảng tin!

Lần trước khi Lục Hướng Dương dẫn cô tới chơi, nơi xung quanh cô đều đi một ℓần.

“Cô, cô là cô của cháu mà, cháu là tới dưỡng lão cho cô, cô ra nước ngoài với cháu đi, cuộc sống ở nơi đó rất tốt, cô sẽ không phải chịu khổ nữa. Cô, cô… Đi theo cháu đi! Mang theo tất cả hành lý của cô, đi theo cháu.”

“Có cái rắm! Bà đây không có thân thích người nước ngoài như mày, tên súc sinh mày muốn hại chết tao à! Trước đây tao là nô tài của nhà tư bản, tao là người đáng thương bị áp bách, sao có thân thích có tiền như mày? Đừng tới đây hại người, nhanh cút đi!”



Cho dù đối phương khuyên bảo thế nào, bà cụ cũng không nghe, đánh người còn không lưu tình.“Bà, trước đây bà từng ở trong nhà của nhà tư bản à! Bà có cần lương thực không?”

Bà cụ sửng sốt, đôi mắt già nua nhìn về phía Cố Thanh Thanh, cảnh giác nói: “Tôi chỉ là một nô tài, tôi là bị áp bách.”

Cố Thanh Thanh cười nói: “Cháu biết cháu biết, hiện giờ bà tự do, đám nhà tư bản đó đều là người xấu!”

Bà cụ không được lấy lòng, trái lại không vui: “Liên quan gì tới cậu? Nhanh đi đi, đừng tới làm phiền tôi.”“Này này! Bà…”

Cố Thanh Thanh còn muốn nói với bà ấy thêm hai câu, kết quả bà cụ này đẩy cô sang một bên, tiến vào trong sân đóng cửa rầm một tiếng, gọi là dùng sức.

Gõ cửa thêm lần nữa một lúc lâu, bà cụ cũng không để ý tới cô, Cố Thanh Thanh không có biện pháp, chỉ có thể rời đi trước.

Năng lực tiêu phí ở thành phố lớn đúng là khác biệt, lần nào Cố Thanh Thanh bán hàng hóa cũng rất thuận lợi.Người đàn ông mặc âu phục không có biện pháp, cũng không làm gì được bà cụ này, cuối cùng chỉ có thể mặt xám mày tro rời đi.

Nô tài của nhà tư bản ư?

Cố Thanh Thanh nghe thấy câu này nhướng mày, có phải là Cố gia trước đây hay không?

Đợi người đàn ông mặc âu phục rời đi, lúc này Cố Thanh Thanh mới đẩy xe đạp đi tới, đi đến trước mặt bà cụ, cô hạ giọng:“Bà cô à, cháu là người thân duy nhất của cô, cô đi theo cháu đi! Cháu đưa cô ra nước ngoài hưởng phúc, cháu dưỡng lão cho cô.”

“Tao nhổ vào!” Thái độ của bà cụ rất cứng rắn: “Ai là thân thích với mày? Mày đừng bôi nhọ một bà cụ như tao, bà già này không có con cái, chỉ có mình tao. Tao là một bà cụ bị áp bách, hiện giờ dựa vào quét đường mà sống, ai là thân thích với mày? Tên lừa đảo, nhanh cút đi!”

Bà cụ không khách sáo với ông ta, cầm lấy cái chổi to đánh mạnh ông ta.

Người đàn ông mặc âu phục mặc trang phục đắt tiền, tóc không chút cẩu thả, bị cái chổi đánh ông ta chật vật tránh né khắp nơi.Cõng sọt, đẩy xe đạp, trên xe còn có bao tải, Cố Thanh Thanh đi khắp hang cùng ngõ hẻm, dọc theo đường đi bán được không ít.

Khi đi ngang qua một ngõ nhỏ, Cố Thanh Thanh bất ngờ thấy được một người quen.

Là người đàn ông mặc âu phục gặp trên xe lửa lúc trước?

Cố Thanh Thanh có ấn tượng không tốt đối với người này, không hiểu sao cảm thấy ông ta là phiền phức.Người này cũng họ Cố, Thượng Hải, không biết có quan hệ gì với mẹ nguyên chủ?

Ông ta đứng trước một cánh cửa nhỏ, muốn đi vào, nhưng bà cụ ở cửa thì vô cùng phẫn nộ với ông ta.

“Mày nhanh cút đi cho tao, súc sinh không có lương tâm, chúng mày đều là súc sinh, cút! Nhanh cút đi!”

Người đàn ông mặc âu phục vô cùng phẫn nộ, nhưng vẫn nhẫn nại nói:









Bạn cần đăng nhập để bình luận