Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 723: Mối Thù Không Chết Không Ngừng



“Có Lục gia ở đây ông ta không có biện pháp xuất cảnh!”

Cố Thanh Thanh không muốn Mạnh Phồn đi mạo hiểm chút nào, buồn cười, ℓúc này ở nước ngoài ℓăn ℓộn kiểu gì?

Trị an kém muốn chết, có quá nhiều xã hội đen, rõ ràng trong nước có ưu thế đâu cần chạy ra nước ngoài?

Thứ hai ℓà vì Cố Tích Vân.

Dù sao cũng là con gái của người ta, tuy cô không có tình cảm gì với Cố Tích Vân, nhưng con gái vẫn là con gái.

Mấy năm nay cô không giúp Cố Tích Vân làm gì, báo thù cho bà ấy, tương lai chiếu cố người Cố gia một chút, coi như là trả ân tình của Cố Tích Vân và nguyên chủ.

Ở chung nhiều năm như thế, cô có tình cảm với cậu út Mạnh Phồn này, không muốn anh ta đi mạo hiểm chút nào.“Cậu, thực lực của Lục gia là bảo vệ người nhà, không phải hạn chế người nhà. Ông ta là cha cháu, năm đó làm hại mẹ cháu và cháu, cháu trả thù ông ta là lẽ đương nhiên.”

“Cậu không cần phải cảm thấy chuyện này không nên để Lục gia ra tay, cháu và Lục gia vốn là một thể, năm đó cháu tìm được kho lương thực và mỏ vàng đều không chút do dự tặng ra ngoài khiến Lục gia một bước lên mây. Hiện giờ cháu có yêu cầu, đương nhiên là bọn họ sẽ giúp cháu, không có đạo lý chỉ hưởng thụ chỗ tốt không gánh vác trách nhiệm.”

“Hơn nữa cậu đừng đánh giá Lâm Phong quá cao, chỉ là hạn chế ông ta xuất cảnh mà thôi, cho dù ông ta xảy ra chuyện ở Hương Giang, cũng không ảnh hưởng đến Lục gia.”Cố Thanh Thanh nói tới đây đã có chút tức giận.

Cô không nghĩ tới cậu út và dì cả nghĩ quẩn trong lòng như thế.

Bọn họ muốn lấy ít tài sản của Cố gia Cố Thanh Thanh không phản đối, trái lại còn ủng hộ, nhưng chắc chắn không thể lấy về toàn bộ.Cố Thanh Thanh tức giận: “Mục đích đạt được tài phú là vì sống hạnh phúc, mà không phải dùng tính mạng đoạt lấy tài phú, đừng lẫn lộn đầu đuôi.”

“Đến nước ngoài thì nhất định sẽ lấy về được toàn bộ sao? Đám thuộc hạ của Lâm Phong có thể nhận dì cả làm nữ chủ nhân ư? Tập đoàn tài chính lớn như thế, cho dù thế nào chúng ta chỉ có thể lấy được một phần, hơn nửa dư lại là phải bán đấu giá.”

“Cả Cố gia chia năm xẻ bảy đã mấy chục năm, vất vả lắm lúc này mới đoàn tụ, vứt bỏ một chút tài phú thì làm sao? Chúng ta không thiếu tiền mà! Cậu, đừng ngớ ngẩn, đống của cải kia lấy về được bao nhiêu thì chúng ta lấy bấy nhiêu, không lấy về được thì thôi, không có chuyện gì quan trọng hơn cả nhà đoàn tụ.”Mạnh Phồn thở dài, lúc này mới giải thích:

“Thanh Thanh, bọn cậu không muốn trên tay Lục Hướng Dương lây dính thứ không nên dính, các cháu có gia đình, có con, thân phận thanh danh đều không nhiễm một hạt bụi, tiền đồ rất tốt, cứ sống tốt cuộc sống của mình là được.”

Cố Thanh Thanh nhíu mày:“Cháu là con gái ông ta, người nhà như cháu còn không truy cứu, người khác có thể làm gì?”

Bên kia điện thoại Mạnh Phồn im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn muốn ra nước ngoài.

“Thanh Thanh, tài sản của tập đoàn Lâm Thị đều ở nước ngoài, nội địa chỉ là chín trâu mất một sợi lông, những thứ đó đều là từ Cố gia phát triển lên, cậu và chị cả nhất định phải lấy về.”

Lâm Phong vốn không phải người tốt gì, nếu ông ta đột nhiên qua đời, đống công ty ở nước ngoài, thuộc hạ của ông ta sẽ phục tùng dì cả sao?

Dựa vào quan hệ thân thuộc kế thừa cổ phần còn được, nhưng tuyệt đối không đè được quản ℓý cấp cao của công ty.

Cuối cùng hơn phân nửa ℓà bán đi một phần cổ phần đổi thành tiền, ℓấy tiền chạy ℓấy người.

Không có gì quan trọng hơn tính mạng, rõ ràng ở trong nước an toàn nhất, Hương Giang cũng giống vậy, nhưng bọn họ ℓại cứ ℓẫn ℓộn đầu đuôi muốn chạy tới đại bản doanh của Lâm Phong, quả thực vớ vẩn!









Bạn cần đăng nhập để bình luận