Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 80: Cháu Thật Xinh Đẹp



Cho nên đồ ăn hết sạch.

Hôm nay không riêng gì khu thanh niên trí thức tràn ngập mùi thơm, bên đại đội Hòe Hoa cũng bay đầy mùi thịt.

Cả buổi chiều Lục Hướng Dương xử ℓý sạch sẽ chỗ cá được chia, Cố Thanh Thanh để ℓại một ít chuẩn bị mấy ngày nữa ăn, dư ℓại đều ướp hết, nhân ℓúc thời tiết tốt hong gió bảo tồn.

Lục Hướng Dương đúng ℓà người chăm chỉ, chỉ cần ℓà chuyện anh ℓàm anh ít khi chậm trễ.

Lục Hướng Dương lập tức bế bà ấy lên đặt lên tảng đá bên cạnh.

Nhanh chóng đi kiểm tra chân của bà cụ, không bị thương tới xương cốt, chỉ bị trẹo chân, đau đến mức bà cụ không đứng dậy nổi.

Lục Hướng Dương thở phào nhẹ nhõm: “Bà nội, trời lạnh như vậy một mình bà chạy ra ngoài làm gì? Cũng may không xảy ra chuyện lớn.”Áo lông màu đỏ rực, mặc trên người đặc biệt tôn da, hơn nữa cô còn làm cao cổ, cao cổ còn luôn quấn cả cổ, khiến gương mặt nhỏ càng thêm tuyết trắng, càng đẹp hơn.

Thời tiết phương Bắc lạnh rất nhanh, Cố Thanh Thanh mặc quần áo mùa thu thêm áo lông vẫn cảm thấy lạnh, nhanh chóng đi đan quần.

Mùa đông cần phải trữ hàng củi lửa, chuẩn bị làm ấm giường đất, cho nên mấy ngày nay không ít người đi khắp nơi tìm củi, Lục Hướng Dương và Vương Vũ cũng không ngoại lệ.Con người Vương Vũ từ trước tới nay không làm việc, đều do Thạch Lỗi và Hứa Quốc Bưu làm, sau khi Lục Hướng Dương tới anh ta không còn lười như trước, lúc này cũng đi ra ngoài nhặt củi, có chút oán niệm.

Cố Thanh Thanh liên tục ở nhà mấy ngày, đan áo lông đan quần đôi mắt hoa cả lên, cho nên theo ra ngoài hoạt động.

Lục Hướng Dương đi tới đi lui, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu ầm ĩ, nghe như là đang kêu cứu mạng, giọng nói này…Sắc mặt anh thay đổi, nhanh chóng lao tới đó.

Thấy anh đột nhiên có phản ứng như vậy, Cố Thanh Thanh còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, cũng đi theo qua đó.

Bên đường dốc nhỏ giữa sườn núi, bà Lục nằm bên một tảng đá, đang gọi người.Lục Hướng Dương sợ tới mức vội ném củi đi, vội vàng đi qua đỡ bà cụ dậy.

“Bà nội, bà nội làm sao vậy?”

Bà cụ đau tới hít khí lạnh: “Ai ui chân của bà, đỡ bà ngồi dậy.”Ví dụ như mấy ngày nay, khi nhồi lạp xưởng là anh băm thịt, khi hun cũng là anh trông coi.

Đặt ở sân trước thật sự hấp dẫn ánh mắt người khác, cho dù mọi người biết trong tay bọn họ nhiều thịt, Cố Thanh Thanh và Lục Hướng Dương luôn cố gắng tránh đi, biết và luôn thấy, vẫn có chút khác biệt.

Khi Lục Hướng Dương làm thịt khô, phần lớn thời gian Cố Thanh Thanh đều đang đan áo bông, tốc độ đan của cô rất nhanh, bận việc mấy ngày đã dệt xong một cái.Bà Lục đau muốn chết, cháu nội thối tha còn trách cứ bà ấy, bức bà ấy điên lên, bà ấy đánh bả vai Lục Hướng Dương:

“Đứa bé chết tiệt này, cháu còn dám giáo huấn bà nội? Trời lạnh như thế, sắp có tuyết rơi, không phải là bà đi ra ngoài tìm chút củi à? Ai biết té ngã một cái.”

Lục Hướng Dương ngồi xổm bên cạnh bà cụ xoa bóp chân cho bà cụ.

Bà cụ cảm khái:

Bà nội?

Cô đi qua nhìn, gương mặt bà cụ này đúng ℓà có chút tương tự Lục Hướng Dương.

Đây ℓà bà nội ruột sao?

Nhìn thấy Cố Thanh Thanh, đôi mắt bà Lục sáng ℓên, cười nói: “Đây ℓà cô gái nhỏ cháu cứu trở về sao? Trông thật xinh đẹp.”









Bạn cần đăng nhập để bình luận