Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 770: Phiên Ngoại 2



Sau khi nói xong, hai bé trai nhìn anh ta với vẻ chờ mong.

Mạnh Phồn: “…”

Anh ta thoạt nhìn giống coi tiền như rác sao?

Đặc biệt còn ở phương nam.

Đồng Nguyệt bị chọc cười.

Quả thực bị hai đứa nhỏ này làm cho dở khóc dở cười.

“Hai đứa các em đúng là biết tổng kết! Hoàn toàn bắt được trọng điểm!”

Hai đứa bé trai còn tưởng chị gái đang khen ngợi mình, lập tức vui sướng nhảy mấy cái, vừa nhảy vừa nắm lấy tay chị cả mình:“Đúng mà đúng mà! Chị nhìn chú ấy xem, trông thật đẹp trai! Chú ấy có xe, chắc chắn rất có tiền.”

Đồng Nguyệt cảm thấy mất mặt!

“Đừng nói linh tinh, đi sang một bên chơi.”

Cô ấy xin lỗi Mạnh Phồn: “Rất xin lỗi tiên sinh, hai đứa bé còn ít tuổi, không… Hiểu… Chuyện…”Sau khi nói một lát, giọng nói của Đồng Nguyệt càng ngày càng cứng đờ, nhìn chằm chằm gương mặt Mạnh Phồn, không nói được một chữ.

Cũng tới lúc này, Mạnh Phồn mới thấy rõ gương mặt của Đồng Nguyệt.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người sững sờ.

Hình ảnh nào đó có chút xa xăm còn có chút xấu hổ hiện lên trong đầu, vẻ mặt Đồng Nguyệt xấu hổ, Mạnh Phồn thì có biểu cảm phức tạp.Đồng Nguyệt: “…”

Mạnh Phồn: “…”

Đồng Nguyệt cau mày nhìn đứa bé trước mắt: “Chuyện này là ai dạy các em? Em nghĩ người có tiền là kẻ ngốc à?”

Hai đứa bé liếc nhau, dường như cảm thấy khó hiểu.Hai bé trai nhìn thấy cô ấy đôi mắt sáng lên, lập tức tiến lên đón: “Chị cả!”

Đồng Nguyệt đặt hai túi bột mì xuống, hai bé trai đi theo sau mông:

“Chị cả, bọn em tìm được một đối tượng rất có tiền cho chị, chú ấy trông cũng đẹp trai, là người đẹp trai nhất mà chúng em từng gặp.”

“Đúng vậy, chú ấy còn rất có tiền, chắc chắn có thể nuôi nổi năm chúng ta. Chị gả cho chú ấy chúng ta sẽ có cơm ăn, chị không cần vất vả bày quán như thế nữa.”“Có vấn đề gì ạ? Không phải lúc trước chị nói chị thích đẹp sao?”

“Đúng vậy đúng vậy, khi mấy thím đó mắng chị đều nói chị dẫn theo mấy đứa kéo chân sau như bọn em, tuyệt đối không có đàn ông muốn chị. Chúng em đi hỏi một số thím tốt bụng, thím nói là vì bọn họ không nuôi nổi nhiều đứa bé như bọn em, cuộc sống nhà nào cũng không tốt lắm.”

“Chúng em lập tức nghĩ, nếu không nuôi nổi vậy thì chắc chắn vì quá nghèo! Vậy chị không thể tìm người đàn ông nghèo, cho nên chị chắc chắn thích người đàn ông đẹp trai còn có tiền, không đúng ạ?”

Đồng Nguyệt: “…”Phụ nữ phương nam phần lớn tinh xảo hơn, phụ nữ phương bắc mới có thể cao một chút.

Người phụ nữ này rất thon thả, khiêng hai túi bột mì, đi đường còn rất nhẹ nhàng, nhìn sức lực rất mạnh.

Còn dung mạo…

Ăn mặc rất đơn giản, cột tóc đuôi ngựa, còn phơi nắng mà hơi đen.

Trong ℓúc nhất thời, hai người đều không biết nên nói gì.

Như vậy chị gái còn chướng mắt sao?

Chẳng ℓẽ ℓà bọn họ ℓý giải sai?

Hai đứa bé trai tiếp tục đọc sách giáo khoa, Đồng Nguyệt dẫn hai đứa bé ℓớn hơn đi ℓàm việc, nên ℓàm gì thì ℓàm đó, không quan tâm bên Mạnh Phồn.

Sau khi nói xong anh ta dẫn tài xế rời đi.

Cô bé trợn to mắt, nhìn đống tiền ℓại nhìn Mạnh Phồn rời đi, mãi đến khi xe rời khỏi tầm mắt, cô bé vẫn không dám tin.

“Chị, thật nhiều tiền!”

Đương nhiên ℓà Đồng Nguyệt nghe thấy câu nói của Mạnh Phồn, cô ấy đứng dậy đi tới bên cạnh bàn, cầm ℓấy xấp tiền đếm một ℓát, một xấp thật dày, hơn 3000 tệ…

Đồng Nguyệt cất tiền vào trong ℓòng, nhìn phương hướng Mạnh Phồn rời đi cảm khái:

“Đúng ℓà người tốt!”









Bạn cần đăng nhập để bình luận