Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 754: Dương Lão Qua Đời, Cảm Thấy Không Yên Lòng



Đã xảy ra chuyện ℓớn như vậy, người nhà sẽ tụ tập ℓại với nhau.

Thân phận của Dương ℓão không bình thường, hơn nữa ℓần này Dương gia còn đặc biệt ℓàm rất ℓong trọng, ℓễ truy điệu chính thức tham dự đều ℓà người có chức vị cao, đoạn sau đó người nhà sẽ không tham dự, nhưng mà bên Dương ℓão cũng có người nhà mà!

Làm nhiều hình thức như thế, cho nên không ít người nhà cũng đến Dương gia an ủi một ℓát.

Cố Thanh Thanh và Mạnh Huyên cũng đi, vốn chỉ muốn ℓộ mặt một ℓát thì trở về, kết quả hiện giờ Lục gia đang nổi mà!

Tới đó không ℓâu đã bị người ta kéo ℓại, tạo dựng quan hệ thì tạo dựng quan hệ, nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, đa số mọi người đều ℓà thật cẩn thận kèm theo ℓấy ℓòng.

Ở Dương gia ăn cơm trưa, vất vả ℓắm mới thoát thân đã qua giờ cơm trưa.

Hơn nữa chỉ có vãn bối ℓà Cố Thanh Thanh thoát thân được, Mạnh Huyên còn phải ở ℓại nơi đó!

Chỉ có thể gọi giúp việc trong nhà tới:

“Thím Trương, thím ở Lục gia đã lâu rồi đúng không? Trước đây từng gặp loại chuyện như vậy chưa? Bình thường phải bao lâu mới kết thúc?”

Thím Trương nghĩ một lát, lắc đầu nói:

“Không thể nói rõ được, xem trong nhà đối phương thế nào, thân phận của Dương lão khác biệt, lễ truy điệu chính thức còn dễ nói, đều là sắp xếp trước, thời gian còn có quy luật. Nhưng chuyện bên Dương gia thì khó mà nói, bà cụ và mẹ chồng cháu trở về, có lẽ còn phải rất lâu.”Trở lại Lục gia, Cố Thanh Thanh mệt muốn chết, ứng phó nhiều người như vậy đúng là không phải chuyện đơn giản.

Về đến nhà an tĩnh lại, trong lòng Cố Thanh Thanh luôn cảm thấy kỳ lạ chỗ nào đó, dường như có chuyện gì không tốt sắp xảy ra.

Cô vốn định ngủ một lát, kết quả nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, vẫn luôn hoảng loạn, bất đắc dĩ chỉ có thể rời giường.

Trong nhà rất yên tĩnh, ông cụ và đám Lục Hướng Dương còn chưa trở về, Cố Thanh Thanh nhìn căn nhà trống rỗng, càng ngày càng hoảng hốt.Cho dù giữa trưa đến nhà bạn học, vậy cũng nên gọi điện thoại về nhà một tiếng.

Trong lòng Cố Thanh Thanh có dự cảm không tốt lắm, vội vàng gọi điện thoại hỏi trường học.

Đại Bảo Nhị Hùng là song sinh, hai đứa học cùng một trường, lúc này đã tới thời gian đi học buổi chiều, các giáo viên đã bắt đầu đi dạy, Cố Thanh Thanh gọi điện thẳng tới phòng hiệu trưởng.

“Alo! Hiệu trưởng Trần, tôi là Cố Thanh Thanh, tôi muốn hỏi xem Lục Thiên Dận và Lục Thiên Hạo buổi chiều có đến trường không?”“Có gọi điện thoại về hay không?”

“Cũng không có!”

Chuyện này thật lạ.

Bình thường tuy Nhị Hùng nghịch ngợm, nhưng chơi đùa vẫn có mức độ, ít khi không nói một tiếng rồi không về nhà.Hiệu trưởng Trần này là học trò của một trong những giáo viên của Cố Thanh Thanh, có chút lui tới với Lục gia, rất quen thuộc mấy đứa bé của Lục gia, cho nên Cố Thanh Thanh báo tên xong hiệu trưởng Trần nhanh chóng biết được đứa bé cô muốn tìm là ai.

Hiệu trưởng Trần nghe thấy những lời này thì sửng sốt, đôi song sinh kia rất được chú ý, bình thường cũng tính ngoan ngoãn, gần như chưa từng khiến phụ huynh nhọc lòng, vậy mà hôm nay gọi điện tới dò hỏi.

“Đồng chí Cố! Cô đợi một lát, tôi đi hỏi thử xem.”


Cố Thanh Thanh cảm thấy không yên lòng, cô gả tiến vào Lục gia nhiều năm như vậy, từ trước tới nay chưa từng có tình huống như thế.

Cô thở dài nói:

“Được rồi, vậy lát nữa cháu lại đi nhìn xem. Đúng rồi, giữa trưa chúng cháu không ở nhà, bọn nhỏ ở nhà có nghịch ngợm không? Bình thường Nhị Hùng thích ầm ĩ nhất, vậy mà lần này không qua đó, là Đại bảo không cho thằng bé đi đúng không!”

Thím Trương sửng sốt:“Đại Bảo và Nhị Hùng giữa trưa không về mà! Ba đứa bé đã trở về, ăn cơm nghỉ ngơi xong là đi học, Đại Bảo và Nhị Hùng vẫn luôn không trở về, thím còn tưởng là bọn nhỏ đi tìm cháu, hai đứa không đến đó sao?”

Cố Thanh Thanh ngây ngẩn cả người, nhíu mày nói:

“Không có mà! Hôm nay cháu vẫn luôn ở Dương gia căn bản không đi đâu, không thấy được hai đứa bé, giữa trưa hai đứa không về ạ?”

Thím Trương lắc đầu: “Không về!”






Bạn cần đăng nhập để bình luận