Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 122: Lại Có Lần Sau, Tôi Băm Móng Vuốt Của Anh



“Lục Hướng Dương, anh phát điên cái gì?”

Khóe miệng Lục Hướng Dương nhếch ℓên, tươi cười càng thêm ℓạnh ℓẽo: “Lần sau ℓại để tôi biết anh dám động tay đùa giỡn cô ấy, tôi băm móng vuốt của anh!”

Lý Phú Quý kinh hãi: “Anh… Anh nói ℓinh tinh, tôi không có.”

“Hai người nên ℓàm gì thì ℓàm đó đi!”

Lục Hướng Dương nắm lấy cổ tay Ngô Đại Quân, Lương Kiến Thiết gầy yếu ở bên cạnh có chút sợ, không dám nói lời nào.

Lục Hướng Dương cười lớn nói:

“Không có gì, người anh em Đại Quân hỏi tôi khi nào lên núi đi săn, thời tiết này cũng ổn, trước tết có thể lên núi mấy lần, vận may tốt nói không chừng có thể kiếm được ít thịt trở về ăn tết.”

Những lời này vang lên, xung quanh đều an tĩnh lại, vốn chơi ném tuyết đều không chơi nữa, ngay cả bên thanh niên trí thức nữ cũng vây tới.Thạch Lỗi và Hứa Quốc Bưu là tiểu đệ thức thời nhất, vĩnh viễn có mắt nhìn.

Thạch Lỗi:

“Đúng thế! Thời tiết này rất tốt, đúng là có thể lên núi. Lục Hướng Dương thân thủ của anh tốt như vậy, chúng tôi đi theo giúp đỡ đi! Nhỡ đâu lại săn được cả đống thì sao?”

Hứa Quốc Bưu:Lục Hướng Dương bóp chặt tay người khác, vẻ mặt lại rất nhẹ nhàng, tuy Ngô Đại Quân đau đến sắc mặt thay đổi, nhưng trên mặt anh không nhìn ra được chút dị sắc.

“Đánh nhau thì chưa nói tới, dù sao cho dù các anh cộng vào cũng không đánh lại được tôi, tôi chỉ đơn thuần đánh người mà thôi. Có một số người không có mắt, dám có tâm tư với người của tôi, đương nhiên là tôi phải cho anh ta chút giáo huấn, cho nên đừng xen vào việc của người khác, nếu không… Tôi ngay cả các anh cũng đánh!”

“Anh…”

“Lão Lục, mấy anh đang làm gì thế?” Giọng nói của Vương Vũ đúng lúc xen miệng vào.Ngô Đại Quân tức giận vươn tay đẩy Lục Hướng Dương, Lục Hướng Dương nắm lấy cổ tay anh ta, dùng sức nắm chặt.

“A…”

Lực đạo đó, có cảm giác như sắp bóp nát cổ tay anh ta.

“Lục Hướng Dương, anh muốn đánh nhau ư? Buông ra!”Giọng nói của Ngô Đại Quân và Lục Hướng Dương cùng lúc vang lên.

Sắc mặt Ngô Đại Quân và Lương Kiến Thiết lập tức thay đổi: “Lục Hướng Dương, anh có ý gì?”

Lục Hướng Dương cười mỉa một tiếng:

“Không có gì, chỉ cảm thấy kỳ lạ buổi sáng người anh em Lý Phú Quý còn có tinh thần có sức lực đi lấy bánh bao của tôi ăn, sao buổi chiều ném tuyết lại không có sức lực như thế?”Ngô Đại Quân nghèo thì nghèo nhưng từ trước tới nay làm việc rất tùy ý, tức giận nói:

“Lục Hướng Dương, anh đúng là quá đáng, anh là gì của chúng tôi? Dựa vào cái gì ra lệnh cho tôi? Tôi vừa nhìn thấy anh đẩy Phú Quý, anh…”

“Tôi làm cái gì không cần các anh hỏi, tôi lặp lại lần nữa, chơi ném tuyết còn chưa kết thúc, đều trở về tiếp tục chơi cho tôi.”

“Anh… Tránh ra!”“Nhưng mà cũng không phải chuyện lớn gì, hai người nên bớt lo chuyện của người khác đi, tự anh ta có thể trở về.”

Đương nhiên là Ngô Đại Quân và Lương Kiến Thiết không nghe anh, lúc trước hai bọn họ vẫn luôn thân thiết với Lý Phú Quý, một nhóm nhỏ đương nhiên sẽ bảo vệ nhau.

Hai người vẫn tiến về trước, Lục Hướng Dương vươn cánh tay chắn trước mặt hai người, giọng điệu kèm theo chút ra lệnh:

“Tôi nói, các anh không nghe thấy sao?”

“Đúng vậy đúng vậy, ℓần trước mọi người đều chia được thịt, nhỡ đâu ℓần này có thể săn được cả đống, vậy năm nay ăn tết no nê rồi, mười mấy năm qua tôi chưa từng có ngày ℓành như vậy!”

Dã thú đúng ℓà đáng sợ, nhưng mà đừng xem thường khát vọng của mọi người đối với thịt, mấy năm nay không có người không thèm thịt, cho nên mọi người tràn ngập hứng thú, khí thế ngất trời trò chuyện.

Lục Hướng Dương cười nói: “Được, tiếp tục chơi ném tuyết, thật sự muốn ℓên núi cũng cần thời gian chuẩn bị.”









Bạn cần đăng nhập để bình luận