Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 453: Chuyện Xưa



“Tuy nhị tiểu thư đa tài đa nghệ, cũng rất thông minh, nhưng mà không giỏi kinh doanh. Đại tiểu thư không xinh đẹp bằng nhị tiểu tthư, cũng không tài hoa như nhị tiểu thư nhưng làm việc mạnh mẽ vang dội, rất thích hợp quản lý cả gia đình. Lúc trước sản nghiệp trong nhà, phần lớn là do đại tiểu thư nắm trong tay.”

“Trênr có một đại tiểu thư khôn khéo có bản lĩnh, dưới còn có em trai đợi kế thừa gia nghiệp như vậy, cậu ta ở bên nhị tiểu thư tương lai khó có thể kế thừa được nhiều gia sản. Chỉ có tiểu thiếu gia không còn, cậu ta ở bên đại tiểu thư mới có thể lấy được toàn bộ gia sản của hai nhà Mạnh Cố.”

“Lúc trước Cố gia ra nước ngoài, rất nhiều người giúp việc không muốn đi. Bà không có con cái, muốn đi theo nhưng lại cảm nhận được nguy hiểm. Mấy ông bà già ở Cố gia có người ở lại, có người đến cậy nhờ thân thích, còn có qua đời. Bà ở Cố gia cả đời, vốn rất được lực.”

“Dượng cả cháu là người tốt! Nếu cậu ấy còn sống, Cố gia có thể vực dậy được, đại tiểu thư cũng sẽ không quá vất vả, đáng tiếc! Đáng tiếc…”

“Đi đi! Đi nhanh đi…”

Sau khi nói xong lời cuối, hơi thở của bà cụ càng ngày càng yếu, Mạnh Phồn và Cố Thanh Thanh đều nhìn ra được bà cụ không còn nhiều thời gian.…

Mạnh Phồn đưa ảnh chụp cho bà ấy: “Trong tay bọn cháu vẫn còn ảnh chụp.”Mạnh Phồn và Cố Thanh Thanh liếc nhau, ném hai bức ảnh vào trong chậu than.

Ảnh chụp dấy lửa, cô gái tươi cười xán lạn trong ảnh dần hóa thành tro tàn.Bà ấy liên tục nói mấy câu đáng tiếc, cuối cùng nhìn chằm chằm ảnh chụp trong tay Mạnh Phồn, hỏi:

“Ảnh chụp còn thừa không? Hai bức ảnh này có thể cho bà không?”Bà cụ lại nhìn một lát, giao cho Mạnh Phồn, nhìn chậu than trong phòng:

“Đốt đi! Bà không còn nhiều thời gian nữa, đốt cho bà, bà đi xuống tìm nhị tiểu thư.”Bà cụ vẫn luôn nhìn ảnh chụp đến khi cháy xong, lúc này mới rời mắt.

“Các cháu đi đi, lúc trước bà là người quét đường, hậu sự đã lo xong, sẽ có người nhặt xác cho bà. Cháu ngoại của bà ở nước ngoài tìm tới, nó không phải là người tốt gì, là tới vì tài sản của Cố gia, các cháu nhanh đi đi đừng để nó thấy được.”

Cố Thanh Thanh muốn cứu bà ấy, nhưng ngay cả hệ thống cũng không có biện pháp.

Rời khỏi ngôi nhà nhỏ này, Mạnh Phồn thấy cảm xúc của Cố Thanh Thanh không tốt lắm, an ủi:

“Đừng khổ sở, sinh lão bệnh tử, không có biện pháp. Dáng vẻ của bà cụ kia đã là dầu hết đèn tắt, trong nhà bà ấy rất sạch sẽ, trên giường cũng sạch sẽ, xem ra thật sự có người chiếu cố bà ấy, chúng ta đi thôi!”

Cố Thanh Thanh gật đầu: “Vâng!”

Trên đường về, Cố Thanh Thanh gọi một tiếng: “Cậu út, trên đầu cậu có tóc bạc, cháu nhỏ giúp cậu được không?”

Mạnh Phồn dừng bước, quay đầu lại nhìn cô cười nói: “Còn chưa có chứng cứ, đã nhận người cậu này rồi sao?”

Cố Thanh Thanh nhún vai:

Không nhịn được lại xoa thêm lần nữa.

Con của chị gái anh ta đấy!









Bạn cần đăng nhập để bình luận