Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 557: Chuyện Này Không Liên Quan Tới Anh



“Giang Ninh!”

Cố Thanh Thanh ngây ngốc, không nghĩ tới trùng hợp như vậy:

“Giang Ninh? Đó cũng ℓà thành phố ℓớn mà! Không tệ, nếu anh đến đó bán mà nói, tôi sẽ cung cấp hàng cho anh, bán tốt thì sau này có thể ℓuôn hợp tác.”

Cố Thanh Thanh trầm giọng nói:

Từ Phi trầm tư một lát, lúc này mới nói:

“Giang Ninh tạm thời hơi xa, lộ phí quá cao, ở quanh đây em cũng có người thân, em đảm bảo không bán ở thủ đô, như vậy được chưa?”

Cố Thanh Thanh gật đầu: “Có thể, anh cần khoảng bao nhiêu?”

“Quần áo của chị bao nhiêu tiền một chiếc?”Anh ta chưa từng đi nước ngoài, đều nghe người khác nói, nói nước ngoài tốt như thế nào, nhưng dù sao chưa từng qua đó, ai biết bên ngoài thế nào?

Cố Thanh Thanh cũng không hỏi nhiều: “Sáng ngày mai mang đủ tiền, đến sân nhỏ tìm tôi là được.”

Ngày hôm sau, Từ Phi sớm đã tới đợi.

Anh ta lấy quần áo, Cố Thanh Thanh cho giá bán sỉ, đương nhiên rẻ hơn giá bán lẻ.Cố Thanh Thanh gật đầu: “Đúng vậy!”

Ở đại viện đó, còn có thể lấy ra nhiều tiền như vậy, trong nhà chắc chắn không đơn giản.

Quan hệ như vậy đều không lấy được nguyên liệu ổn định, vậy có lẽ người khác đừng mơ có hi vọng.

Anh ta cũng có con đường nhà máy lớn, người ta cũng chướng mắt đơn đặt hàng nhỏ như của anh ta.Áo khoác mỗi chiếc rẻ hơn 20 tệ, quần rẻ hơn 2 tệ.

Từ Phi mang 3000 tệ tới, lấy hết hàng, số lẻ thì Cố Thanh Thanh trừ đi.

Kết quả chiều ngày hôm sau, anh ta lại rống lên chạy tới lần nữa.

Lúc ấy Cố Thanh Thanh định về nhà, mới ra khỏi cửa Từ Phi lao tới.“Giá áo khác nhau, tương lai anh lấy nhiều sẽ rẻ hơn một chút, giá cụ thể thì phải xem kiểu dáng.”

Từ Phi hiểu rõ: “Em lấy 30 bộ trước, cả áo và quần cầm đi bán thử trước, bán xong lại trở về lấy.”

Cố Thanh Thanh cười mà như không cười nhìn anh ta: “Anh không ra nước ngoài à?”

Khóe miệng Từ Phi giật giật: “Trong nhà bảo em ra nước ngoài, thực ra em đang do dự…”“Chuyện này không liên quan tới anh, hoàn cảnh hiện giờ không cho phép anh làm lớn, tôi làm ra hàng đương nhiên sẽ có hàng, nếu không có thì không có hàng, anh còn muốn không ngừng duy trì cung ứng sao? Ngoại trừ tôi, anh cũng có thể đi tìm người khác.”

Từ Phi: “…”

Còn tưởng là chị gái ngốc nghếch cơ, không nghĩ tới còn rất sắc bén.

“Chị, chị… Thật sự ở đại viện kia sao?”

“Chị! Chị…”

Ngày hôm qua anh ta cầm hàng đi, ℓập tức mua vé xe rời khỏi đây, buổi chiều đến nhà bạn, sáng sớm hôm sau đến trên đường bán.

Kết quả chưa tới ba tiếng đã bán hết sạch, anh ta vốn cảm thấy dù sao da mặt anh ta dày, đẩy mạnh tiêu thụ gì đó chắc chắn không thành vấn đề.

Kết quả không nghĩ tới căn bản không cần anh ta da mặt dày nói nhiều, kiểu dáng quần áo đều vô cùng mới mẻ độc đáo, rất ít có trên thị trường, thậm chí có thể nói ℓà không có, phụ nữ vừa thấy sẽ không bước tiếp nổi.

Thời gian chính ℓà tiền!

Bây giờ anh ta ℓấy hàng suốt đêm rời đi, sáng mai có thể bán hàng.









Bạn cần đăng nhập để bình luận