Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 390: Muốn Chia Một Bát Canh



Tiền Lệ hơi buồn rầu:

“Thời tiết ℓạnh đã không có ℓươn cá chạch, mấy người đàn ông các anh còn có thể đi săn, mấy cô gái như chúng tôi ℓàm sao bây giờ? Tôi không biết đi săn!”

Vẻ mặt Từ Đông Mai cũng suy sụp:

“Các cô có thể học, năm nay trên núi rất nhiều động vật nhỏ, còn nhiều hơn năm vừa rồi, muốn bắt cũng dễ dàng hơn nhiều.”

“Tôi ăn rất nhiều, hơn nữa lão Lục có nhiều chiến hữu, anh ấy mới khôi phục công việc, mấy chúng tôi muốn làm nhiều một chút cho anh ấy ăn, cũng chia cho chiến hữu, để anh ta ấy tạo dựng tốt quan hệ với đồng nghiệp!”

Dương Xuân Hồng mím môi, rất rõ ràng, bọn họ không định nói, cũng không định dẫn theo cô ta.

Là đại tỷ của thanh niên trí thức nữ, thật sự ít gặp loại tình huống như thế.

Ở sân trước, từ trước tới nay đều là người khác nịnh bợ cô ta, nghe cô ta sắp xếp.Lý Vũ Tình vô cùng kiêu ngạo, dù sao gần đây Vương Vũ cũng kiếm được tiền, nên muốn nói hai câu.

“Sau núi nhiều người như vậy…”

“Sau núi nhiều người như vậy, đám động vật nhỏ sợ tới mức đều chạy đi mất, chúng tôi nhiều người như vậy muốn bắt nhiều một chút tích trữ đồ ăn, dù sao sắp đến mùa đông, cần tồn trữ đủ lượng đồ ăn.”

Những lời này là Vương Vũ nói, Lý Vũ Tình còn chưa nói xong đã bị anh ta cắt ngang.Trương Hổ lập tức nói tiếp:

“Đúng vậy đúng vậy, tôi phát hiện sản vật ở đại đội Hòe Hoa đúng là phong phú! Lúc trước tôi cũng từng ở nông thôn, cũng có núi to, nhưng chưa từng thấy nhiều động vật nhỏ như thế.”

Cố Thanh Thanh ở một bên chỉ cười không nói.

Đương nhiên là nhiều, cô đổ nhiều nước trong không gian ra xung quanh như thế, chắc chắn phải nhiều!Năm nay lương thực được mùa, một số quả dại trên núi, cỏ cho heo, cá tôm lươn ở lạch ngòi, rau dại nấm trên núi, tất cả đều nhiều hơn, đều là công lao của nước trong không gian.

Chất lượng nguồn nước và mặt cỏ bên này càng tốt, đương nhiên sẽ có nhiều động vật nhỏ hơn.

Dương Xuân Hồng thấy cuối cùng mọi người cũng nói tới đề tài này, vội vàng hỏi chuyện:

“Có phải gần đây mọi người đều kiếm được tiền hay không? Cả đám đều xây phòng ở, có phương pháp kiếm tiền thì đừng giấu chứ! Nói ra cho mọi người đều có đường sống, lươn kia làm thế nào mới có thể ăn ngon? Tôi làm ra luôn cảm thấy có mùi đất mùi tanh.”…

Dương Xuân Hồng nhíu mày: “Các anh muốn ăn cần làm nhiều như thế ư?”

Rõ ràng là nói có lệ với cô ta, nghĩ cô ta không nhìn ra ư?

Vương Vũ cười nói:Anh ta vừa nói như thế, Lý Vũ Tình nhíu mày, đám Hứa Tấn Xuyên Tiền Lệ không đáp lời.

Lục Hướng Dương không ở đây, Vương Vũ vẫn có chút lực tin phục, anh ta không nói tình hình thực tế, đương nhiên là mọi người sẽ không nói.

Không phải người cùng một nhóm không có gì để nói, không cần thiết tiếp tục nói đề tài này.

Tuy hiện giờ rất nhiều đồng hương đều lấy đồ ăn đi bán lấy tiền, nhưng hiện giờ vẫn cấm lén giao dịch, điểm này Vương Vũ chưa bao giờ quên.Mấy ngày gần đây mấy người ở sân sau đi bắt lươn cá chạch khắp nơi, mỗi ngày trong phòng Cố Thanh Thanh luôn bay ra mùi thơm, những người này còn thường xuyên chạy lên núi, sao Dương Xuân Hồng có thể không biết?

Đồng hương trong thôn có không ít người lén lút cầm đồ ăn đồ dùng chạy tới sau núi bán cho mấy người tham gia quân ngũ, Dương Xuân Hồng còn không rõ sao?

Thứ như lươn không mất chi phí, tới mương nước nhỏ sẽ bắt được, đương nhiên là cô ta cũng muốn!

Nhưng mà làm ra thì không thể ăn.

Nhưng mà cô ta dám nổi giận sao?

Cô ta không dám.

Trước khi Lục Hướng Dương tới, địa vị của Vương Vũ đúng ℓà có chút nổi bật.

Gia thế của anh ta tốt, cũng tương đối có tiền, đánh nhau cũng ℓợi hại, không ai dám đắc tội anh ta.









Bạn cần đăng nhập để bình luận