Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 477: Gả Cho Vương Vũ Đáng Tiếc?



Chỉ trong nháy mắt, Lý Vũ Tình thành trò cười.

Dương Xuân Hồng nhìn thấy mọi chuyệrn, nhìn thấy Lý Vũ Tình đang giặt quần áo bên giếng nước thì cười “ha ha” một tiếng, ℓúc này mới xoay người về ký túc xá của mình.

Tống Manh bưng chậu quần áo đi tới bên cạnh Lý Vũ Tình, nhìn vẻ mặt cô ta: “Vũ Tình…”

Khóe miệng Lý Vũ Tình nhếch ℓên nụ cười khổ:

Lúc này người phát thư ở ngoài cửa gọi Lý Vũ Tình, có người viết thư cho cô ta.

Lý Vũ Tình đi nhận thư, là cha mẹ cô ta viết thư gửi tới.

Cô ta về phòng đọc, trong đó đều là chỉ trích, mắng cô ta tìm đối tượng không có bản lĩnh, đả thương em trai cô ta, em họ cũng bị thương, còn đuổi bọn họ từ thủ đô về gấp mắt chó nhìn người thấp…Thành tích như thế tới nông thôn làm giáo viên ở công xã, quả thực chính là ấm ức.

Vương Vũ cũng sắp xếp làm việc gần công xã, cách trường học không quá xa, nhưng mà tiền lương của anh ta không cao bằng Quý Minh Nguyệt.

Mỗi tháng 28 tệ, đi làm nhàn hơn Quý Minh Nguyệt một chút.“Vậy cô nghĩ thoáng một chút, nếu tới mức độ này cũng không thể vãn hồi, cô chăm sóc bản thân thật tốt, tương lai chúng ta tìm người càng tốt hơn.”

Lý Vũ Tình cười gật đầu: “Ừm!”

…Cố Thanh Thanh không biết tiền lương này có thành phần chiếu cố cô ấy hay không, dù sao cũng là người nhà của liệt sĩ, nếu chiến hữu của cha ra lực, đãi ngộ của Quý Minh Nguyệt chắc chắn tốt hơn người bình thường nhiều.

Quan trọng là cô gái này có thể lấy được như vậy.

Cô ấy xinh đẹp, cũng biết nhiều, khi học cấp 3 cũng là học sinh tốt nghiệp thành tích đứng đầu cả khối, dựa vào ba chức vị giáo viên của cô ấy, trường cấp 3 mà cô ấy học có lẽ không phải trường bình thường gì.Công việc của Quý Minh Nguyệt nhanh chóng được xác định, làm giáo viên ở trường học bên công xã, chính là trường học Cố Thanh Thanh đi học, chẳng qua cô ấy dạy lớp cấp 2, dẫn dắt ba lớp ngữ văn.

Cô ấy biết khiêu vũ, biết đánh đàn, lúc trước khi ở đại viện từng học với người của đoàn văn công, chẳng qua cha cô ấy không cho cô ấy làm những chuyện này, cho nên không đến đoàn văn công.

Vì thế cô ấy kiêm thêm giáo viên âm nhạc và mỹ thuật, đãi ngộ tiền lương rất tốt, 36 tệ một tháng.Nói chuyện này là vì Lý Vũ Tình tìm đối tượng đúng là kém, bả cô ta nhanh chóng gửi tiền về cho em trai cô ta dưỡng thương, mở miệng là đòi 500 tệ.

Nếu không đừng mơ về nhà nữa.

Lý Vũ Tình đọc, cười ủ rũ, ném thư sang một bên trở về tiếp tục giặt quần áo.“Không thể trách anh ấy, anh ấy cũng coi như là thân bất do kỷ, người nhà tôi cũng quá đáng, có người tốt hơn người ta chọn như vậy, cũng không có gì đáng trách.”

“Hơn nữa không phải là chúng tôi đã chia tay rồi sao? Nếu chia tay, anh ấy kết hôn là chuyện sớm hay muộn, câu cần phải rối rắm? Khi ở bên nhau anh ấy cũng không làm chuyện gì có lỗi với tôi.”

Khóe miệng Tống Manh giật giật, cuối cùng không biết nên nói gì mới tốt, chỉ có thể an ủi cô ta:

Thời buổi này phân phòng ℓà chuyện vô cùng gian nan, bên khu thanh niên trí thức có nhà ở, hai người không ở nhà do trong nhà sắp xếp, tạm thời ở bên khu thanh niên trí thức này.

Mỗi buổi sáng Vương Vũ đạp xe chở Quý Minh Nguyệt đến trường học, mình ℓại đi ℓàm, buổi tối tan ℓàm sẽ đến trường học đợi Quý Minh Nguyệt, sau đó cùng nhau trở về.

Hai bọn họ trôi qua rất yên bình, không có một chút khác thường.

Vương Vũ đối xử với Quý Minh Nguyệt khá tốt, không có không kiên nhẫn, mà Quý Minh Nguyệt cũng an tĩnh trải qua cuộc sống nhỏ của mình, chưa từng tỏ vẻ tò mò bất cứ chuyện gì về Lý Vũ Tình.









Bạn cần đăng nhập để bình luận