Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 566: Bùng Nổ



“Cháu đi học thì ℓàm sao? Ít nhất cháu có thể thi đỗ, người khác muốn thi đỗ còn không đỗ đâu! Hơn nữa cháu để đứa bé trong nhà thì ℓàm sao? Cháu có mẹ chồng trông con thay cháu, sao không thể để trong nhà? Con của ai không để trong nhà? Đám trẻ đều đi theo cha mẹ sao?”

Bác gái cả tức tới mức cả người phát run:

“Phản! Phản rồi! Cô dám nói chuyện với tôi như vậy, tôi… Tôi nói cho cô biết Quý Minh Nguyệt, đây ℓà Vương gia không phải Quý gia cô, đừng giương oai trước mặt tôi, cô cô… Cô…”

Mấy đứa bé đi vào phòng khách, vừa vặn thấy được Vương Vũ cầm bánh kem nhỏ.

Trong nhà nhiều đứa bé, bác gái cả lại là người có đôi mắt danh lợi, Vương Vũ thường xuyên mang đồ ăn trở về đám trẻ này đều đã quen, cho nên mỗi lần Vương Vũ trở về bọn họ luôn tích cực chạy tới nghênh đón.

Lần này cũng như vậy.

“Bánh kem, cháu muốn ăn bánh kem!”

“Cháu cháu, đều là của cháu!”Mấy đứa bé lao tới cướp.

Quý Minh Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì tức giận, đám nhóc hỗn này ăn đồ bọn họ mua, còn bắt nạt con nhà bọn họ.

“Dừng tay, không được ăn, người nào cũng không được ăn!”

Quý Minh Nguyệt xông lên hất hai cái bánh kem, đá mấy cái dẫm nát bánh kem.“Không muốn tiếp nhận ân tình này, năm đó có thể không cưới mà! Nhà chúng cháu không ép cưới, đúng không? Đã muốn mặt mũi còn không muốn trả giá có phải không? Bác làm cho ai xem? Còn không phải cảm thấy Vương gia che chở cho cháu cho nên cháu phải mang ơn đội nghĩa với bác cho nên cả nhà bác bắt nạt con cháu thì cháu phải nén giận sao? Bác nghĩ bác là ai? Nơi này cũng không phải là Vương gia của mình bác, bác cho rằng bác là ai?”

“Cô…” Nhiều năm trôi qua như vậy đây là lần đầu tiên bác gái cả Vương bị tiểu bối phản bác như thế, chuyện này đúng là đang khiêu chiến quyền uy của bà ta.

Trong nhà này chồng bà ta là con trai trưởng, con trai cũng là cháu trưởng, chồng là người có năng lực mạnh đời thứ hai, con trai cũng là cháu trai lợi hại nhất, bà ta đã sớm coi mình thành nữ chủ nhân nhà này.

Mấy người này ăn nhờ ở đậu, đương nhiên phải có tự giác của người ăn nhờ ở đậu.“Cô… Tốt lắm! Cô cảm thấy Vương gia tôi không đúng có phải không? Cô có thể cút! Cô cút cho tôi, vĩnh viễn đừng trở về nữa, cút!”

Quý Minh Nguyệt chỉ đợi những lời này, nhưng cô ấy sẽ không ngoan ngoãn cút đi.

“Cháu cút sao? Bác dựa vào cái gì đuổi cháu cút? Lúc trước là Vương gia bác cưới hỏi đàng hoàng cưới cháu trở về, bây giờ nói cháu cút thì cháu cút à! Bác nói chuyện có tính không? Là chủ nhà này sao?”

“Cô…”Khóc rung trời!

Nhìn tới đây bác gái cả tay run chỉ Quý Minh Nguyệt:

“Được lắm! Làm phản đúng không? Dám tranh cãi với trưởng bối? Quý Minh Nguyệt, cô làm chuyện này là cho ai xem? Nơi này là Vương gia tôi, không phải Quý gia của cô, đừng nghĩ rằng cô ỷ vào chút ân tình 800 năm trước thì có thể muốn làm gì thì làm ở Vương gia, cô nghĩ cô là ai?”

Quý Minh Nguyệt hừ lạnh nói:Bánh kem và bơ mềm mại, kể cả hộp đóng gói tinh xảo đều bị dẫm bẹp, bơ dính đầy đất.

Quý Minh Nguyệt vừa dẫm vừa mắng:

“Mỗi ngày mua cho mấy đứa ăn cũng không thấy mấy đứa tốt hơn với em trai em gái, cả đám sói mắt trắng, đứa nào cũng không được ăn.”

Mấy đứa bé thấy bánh kem mà mình thích ăn bị giẫm nát, lập tức khóc to, cả phòng khách đều là tiếng đứa bé khóc nháo.

Bác gái cả tức tới mức sắp nổ mạnh.

“Quý Minh Nguyệt!” Ngay khi bác gái cả sắp bùng nổ, Vương Vũ đứng ra rống một câu: “Em ầm ĩ cái gì? Đây ℓà bác gái cả, sao em có thể nói chuyện với bác gái cả như vậy? Mau xin ℓỗi bác gái cả đi!”









Bạn cần đăng nhập để bình luận