Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 429: Điên Cuồng Đánh Lý Hồng Châu



Cô ta quá quen thuộc với xưng hô này, bởi vì ℓúc trước Cố Thanh Thanh kết hôn ℓàm tiệc rượu, đã truyền khắp trong đám trẻ con.

Trẻ con toàn đại đội cả ngày ầm ĩ tiệc rượu ngày đó rất nhiều thịt, bọn họ đều được ăn thịt…

Ngày Cố Thanh Thanh kết hôn có không ít thôn dân tới, nhưng không phải toàn bộ đều tới, những nhà không có người tới cũng có con.

Kết hôn ℓà ngày vui như vậy, đám trẻ ở đây khóc còn ra thể thống gì?

Hiện giờ nghe thấy tên này, Lý Hồng Châu ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt lập tức đỏ đậm.

Cố Thanh Thanh mặc quần áo ấm đầy thể diện, đứng ở bên đê, cô chắc chắn thấy được dáng vẻ chật vật của mình vừa rồi, cô chắc chắn là đang cười nhạo mình.

Tất cả ấm ức và phẫn nộ của Lý Hồng Châu đạt tới đỉnh điểm vào lúc này, lửa giận trút hết lên người Cố Thanh Thanh:

“Lý Thanh Thanh!”Tiếng thét chói tai có chút sắc nhọn thậm chí hơi phá âm, gọi vẫn là tên cũ của Cố Thanh Thanh.

Cố Thanh Thanh quay đầu nhếch miệng cười, nụ cười này khiến Lý Thanh Thanh đau đớn.

Cô ta cầm lấy gậy đập quần áo lao về phía Cố Thanh Thanh, gậy gỗ thô cỡ cổ tay không cần suy nghĩ là múa may về phía đầu Cố Thanh Thanh.

Vẻ mặt phẫn nộ đó khiến Cố Thanh Thanh hiểu rõ, lúc này Lý Hồng Châu đã mê muội, tuyệt đối muốn một gậy đập chết mình.Đám bà già cô vợ nhỏ trong thôn đánh nhau quá nhiều, bọn họ nhìn từ nhỏ tới lớn.

Bốp bốp bốp!

Cố Thanh Thanh ra tay không nương tay.

“A a a buông tao ra, Lý Thanh Thanh, con tiện nhân này, mày…”“Ồ! Còn có sức lực mắng tôi à? Xem ra vẫn là đánh ít!”

Cố Thanh Thanh tăng thêm lực, tiếp tục tát cô ta, đánh Lý Hồng Châu tức giận mắng chửi dần chuyển thành kêu thảm thiết xin tha.

Trong lòng Cố Thanh Thanh không có một chút đồng tình, nguyên chủ từng bị bọn họ đối đãi như vậy vô số lần, lúc này mới có bao nhiêu?

“Đau không? Sợ hãi không? Còn nhớ rõ trước đây cô tát tôi thế nào không? Tôi chẳng những bị cô tát, còn bị cô gọi lão lục Lý gia đánh. Cô còn nhớ rõ cô và Lý Hồng Mai liên hợp ấn tôi trên đất, moi vết sẹo trên mặt tôi thế nào không? Xin tha đi! Xin tha tôi sẽ tha cho cô…”Cố Thanh Thanh cười mỉa một tiếng, nghiêng người né tránh, cầm lấy gậy gỗ trong tay Lý Hồng Châu dùng sức đoạt lấy cây gậy.

Lý Hồng Châu ăn đói mặc rách còn phải làm việc đâu phải đối thủ của Cố Thanh Thanh vẫn luôn rèn luyện?

Cây gậy kia Cố Thanh Thanh không tốn nhiều sức đã đoạt được, tiện tay tát Lý Hồng Châu một cái.

Bốp một tiếng, cái tát vô cùng vang dội!Lý Hồng Châu đói không có sức lực gì bị tát một cái té ngã trên đất, còn chưa kịp phản ứng Cố Thanh Thanh đã tiến lên ấn cô ta, sau đó không ngừng tát cô ta.

Bốp bốp bốp!

Kèm theo tiếng kêu thảm thiết của Lý Hồng Châu vẫn luôn vang vọng bờ sông.

Đám nhóc kia đều bị dọa đến ngây người, một lát sau lại nhìn quen không trách.Cố Thanh Thanh bảo người làm ít đồ ăn cho bọ họ, một ít thịt thêm xương, nấu kèm củ cải trắng hầm chín, đảm bảo mỗi đứa bé đều được chia một bát có ba miếng thịt, chuyện này khiến này đám trẻ đều vô cùng vui sướng.

Hiện giờ Cố Thanh Thanh có nhân duyên rất tốt với mấy đứa bé trong thôn.

Gần đây Lý Hồng Châu thường xuyên nghe được mấy đứa bé khen Cố Thanh Thanh, nói Cố Thanh Thanh kết hôn còn cho bọn họ thịt để ăn, chuyện này khiến Lý Hồng Châu tức điên.

Là con gái Lý gia, có đồ ăn ngon như vậy không mang về nhà cho người trong nhà ăn, vậy mà cho một đám người ngoài, Lý Hồng Châu đã lâu không được ăn mặn giận sôi máu.

Mỗi ℓần khi bọn họ đánh đều bảo cô xin tha, không xin tha thì vẫn ℓuôn đánh, bất đắc dĩ ℓần nào nguyên chủ cũng chỉ có thể xin tha.

Người ta che chở con mình còn không kịp!









Bạn cần đăng nhập để bình luận