Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 248: Bày Mưu



“Phú Quý, anh ℓà đói ngất, nên ăn nhiều một chút. Hiện giờ đang trong thời gian bận rộn, ℓàm việc nhà nông cần thể ℓực, không ăn no sao được?”

“Lương thực của anh ở đâu? Thấy anh đói thành như vậy, chúng tôi đi nấu chút gì đó cho anh ăn!”

Ánh mắt Lý Phú Quý oán hận nhìn chằm chằm anh ta: “Tôi không có ℓương thực.”

Hứa Tấn Xuyên không vui nói:

Lý Phú Quý hận đến nghiến răng: “Bọn họ chưa cho tôi ăn.”

Ngô Đại Quân tức điên: “Đúng là keo kiệt, rõ ràng có nhiều đồ ăn như thế còn luyến tiếc cho anh. Anh đợi đấy, tôi đi làm chút đồ ăn cho anh.”

Ngô Đại Quân thật sự đi làm, nhưng anh ta không có đồ ăn gì ngon, đều là lương thực thô.

Hai người nhai bánh bột ngô khó nuốt, uống canh rau dại hơi đắng, nghĩ tới bên Lục Hướng Dương đầy thịt cá, cảm thấy thế đạo bất công.“Tôi chưa nói gì, anh rống cái gì? Mấy chúng tôi đưa anh trở về, anh không nói một câu cảm ơn thì thôi còn trách chúng tôi hầu hạ anh không tốt ư?”

“Một người đàn ông như anh, có tay có chân ai biết anh không có lương thực? Rống lớn tiếng như vậy, tôi thấy không đến mức đói quá, tràn ngập khí phách như vậy, không giống dáng vẻ sẽ đói ngất chút nào!”

Hứa Tấn Xuyên thở hổn hển không để ý tới anh ta, trực tiếp cầm lương thực của mình đi theo Thạch Lỗi và Hứa Quốc Bưu nấu cơm.

Làm việc cả ngày, bọn họ cũng đói bụng.“Như vậy đâu phải cuộc sống của con người, lần trước tôi thấy đám người kia từ chỗ Lục Hướng Dương trở về, mỗi người ăn đến miệng bóng nhẫy. Không biết trong nhà kia làm đồ ăn ngon gì, thường xuyên ngửi được mùi thịt.”

Lý Phú Quý cũng hận cuộc sống như vậy:

“Không thể cứ tiếp tục như vậy, chúng ta nên nghĩ biện pháp cải thiện cuộc sống.”

Ngô Đại Quân thở dài: “Có thể làm gì bây giờ? Chúng ta không đi săn.”Quá không công bằng!

Quá không công bằng!

Chỉ một lát sau đám thanh niên trí thức trở về, đám Ngô Đại Quân thấy Lý Phú Quý nằm ở đó mở miệng nói mấy câu quan tâm, thuận tiện cùng mắng Lục Hướng Dương một lát.

Đám Thạch Lỗi ăn xong trở về, sau khi thu dọn xong thì cầm mấy thứ linh tinh như thùng, lưới và rổ ra ngoài, không để ý đến đám Lý Phú Quý đang nói chuyện.Ngô Đại Quân nhìn mấy người này lại đi ra ngoài, bĩu môi:

“Cả ngày đi theo sau mông Lục Hướng Dương làm nô tài, giống y như con chó, đúng là mất mặt xấu hổ.”

Lý Phú Quý đã sắp không còn sức lực: “Đại Quân, có gì ăn không? Kiếm chút đồ ăn cho tôi.”

Ngô Đại Quân sửng sốt: “Anh chưa ăn ư?”Lý Phú Quý tức tới mức mặt đỏ bừng, vốn ăn không đủ no gương mặt anh ta tái nhợt hữu khí vô lực, nhưng mà hiện giờ đôi mắt anh ta đỏ bừng, cả người dữ tợn có chút dọa người.

Sau đó anh ta trơ mắt nhìn đám Hứa Tấn Xuyên cầm lương thực còn có hai quả trứng gà, một miếng thịt gà rừng, có lẽ to khoảng một phần tư gà rừng đi ra ngoài nấu cơm.

Lý Phú Quý tức tới mức lồng ngực phập phồng, suýt nữa ngất xỉu lần nữa.

Anh ta đã đói thành như vậy, những người đó còn có thịt có trứng gà?

Lý Phú Quý nghĩ một ℓát, ℓúc này mở miệng:

“Lục Hướng Dương có thể thành công, bởi vì anh ta có nhiều thuộc hạ, một mình anh ta không ℓàm được, nếu không chuyện tốt như thế không có khả năng dẫn theo nhiều người. Anh ta dẫn theo Vương Vũ thì thôi, dù sao hai người vốn ℓà bạn, nhưng dẫn theo Thạch Lỗi và Hứa Quốc Bưu tính ℓà gì? Hiện giờ ngay cả Hứa Tấn Xuyên cũng đi theo, chỉ có thể nói ℓên nhân số ít không được.”









Bạn cần đăng nhập để bình luận