Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 219: Gặp Người Quen, Đây Là Đối Tượng Của Tôi



Người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc rất chỉn chu, giày da sáng bóng, tóc cũng không chút cẩu thả, cầm túi công văn đeo mắt kính, phía sau còn có hai người.

Một người nhìn có vẻ ℓà vệ sĩ hay tài xế, người còn ℓại hơn phân nửa ℓà trợ ℓý.

Cố Thanh Thanh nhướng mày, đây ℓà bạn của Lục Hướng Dương sao?

Lục Hướng Dương nhìn thấy người quen, cũng không thể không chào hỏi: “Trùng hợp như vậy sao? Tới đây bàn chuyện ℓàm ăn à?”

Trợ lý ngẩn người, hoàn hồn:

“Vị đồng chí nữ này đúng là không giống người bình thường, ở nông thôn đâu có cô gái nào như vậy? Da thịt non mịn như thế, vừa nhìn là biết sống trong gia đình tốt đẹp! Vậy… Cậu ta đang nói dối ư?”

Chu Lâm lắc đầu:

“Không đến mức, anh ta chỉ nói quen ở nông thôn, không có nghĩa là cô gái này ở nông thôn. Anh ta cũng không đến mức cố ý giấu diếm, nói không chừng cô gái này thật sự là cô gái nông thôn.”“Tìm đối tượng mà thôi, không có gì phải chú ý, chỉ cần mình thích, người khác cũng sẽ không xen vào việc của minh.”

Lục Hướng Dương hơi nhếch miệng: “Ừm! Nói cũng đúng!”

Anh quay đầu nhìn về phía Cố Thanh Thanh, hỏi: “Đã ăn no chưa?”

Cố Thanh Thanh gật đầu: “Ăn no rồi!”“Ăn no thì đi thôi! Trở về nghỉ một lát.”

Anh đứng dậy, khách sáo nói với Chu Lâm: “Tôi đi trước, anh cứ tùy ý đi.”

Hai người tách ra như vậy, Lục Hướng Dương dẫn theo Cố Thanh Thanh rời đi, Chu Lâm đứng dậy nhìn bóng dáng hai người.

Vẫn luôn nhìn bọn họ ra khỏi Tiệm Cơm Quốc Doanh, Chu Lâm mới lẩm bẩm nói: “Không nghĩ tới vậy mà anh ta tìm đối tượng ở nông thôn.”Trong mắt Lục Hướng Dương có chút không vui: “Khi tôi xuống nông thôn quen, anh thì sao? Tìm được đối tượng chưa?”

Chu Lâm nhìn anh một cái, khẽ lắc đầu: “Chưa có, quá bận rộn với công việc, không có thời gian đi tìm.”

Lục Hướng Dương cười mà như không cười nói: “Vậy sao? Vậy tôi thật sự rất tò mò, tương lai anh sẽ tìm đối tượng như thế nào?”

Chu Lâm nâng mắt, nhìn Lục Hướng Dương, lại nhìn Cố Thanh Thanh một lát, cười nói:“Tôi nghe nói anh xuống nông thôn, không nghĩ tới lại gặp anh ở chỗ này, ở gần đây sao?”

“Không phải, dẫn cô ấy tới đây mua ít đồ.”

Chu Lâm im lặng một lát, cuối cùng vẫn hỏi một câu: “Vị đồng chí nữ này, là người nơi nào thế?”

Khóe miệng Cố Thanh Thanh hơi nhếch lên, đối phương không phải hỏi cô, mà đang hỏi Lục Hướng Dương.Trợ lý bên cạnh cũng rất khiếp sợ:

“Đây là vị kia của Lục gia ư! Vậy mà cậu ta tìm đối tượng ở nông thôn, nhưng mà đồng chí nữ kia thật sự rất đẹp, chẳng trách Lục Hướng Dương coi trọng cô ấy.”

Chu Lâm cười khẽ một tiếng:

“Lúc trước anh ta xuống nông thôn, đã kinh hãi cả thủ đô. Người này có đầu óc, không phải người bình thường có thể so được, loại chuyện háo sắc hẳn là không đến mức xảy ra trên người anh ta.”Chu Lâm đẩy kính trên sống mũi, gật đầu: “Đúng vậy! Vừa vặn có chút chuyện đi ngang qua nơi này, đã lâu không gặp, vị này là…”

Anh ta nhìn Cố Thanh Thanh, đợi Lục Hướng Dương giới thiệu.

Lục Hướng Dương liếc mắt nhìn Cố Thanh Thanh một cái, không giấu diếm: “Đối tượng của tôi.”

Trong mắt Chu Lâm lóe lên chút khác thường, anh ta có chút bất ngờ, Lục Hướng Dương thừa nhận dứt khoát như vậy.

Trợ ℓý cảm thấy khó mà tin:

“Không có khả năng! Đây ℓà thiên tài của Lục gia đấy, cho dù Lục gia vô dụng, cũng không để Lục Hướng Dương cưới một cô gái nông thôn. Nhà ngoại cậu ta không xảy ra chuyện gì, để hai anh trai cậu ta cưới, mức độ còn đáng tin hơn một chút.”









Bạn cần đăng nhập để bình luận