Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 401: Đừng Sợ Cô Ta



Mạch não này, quả thực có bệnh.

Tiền Lệ và Từ Đông Mai đều đã quen, đã sớm nhìn ra được đức hạnh của Dương Xuân Hồng, chẳng qua vẫn ℓuôn không có giao thoa gì, cho nên mới sống yên ổn với nhau.

Cố Thanh Thanh cười mỉa một tiếng:

Đám người này không thèm che giấu, cứ quang minh chính đại nói bọn họ cùng bắt nạt cô ta, cô ta có thể ℓàm gì?

Tiền Lệ vẫn khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn Lý Vũ Tình có chút hàm ý sâu xa:

“Chính là muốn cô ta biết chúng tôi muốn cùng bắt nạt cô ta! Vốn dĩ không nói rõ, mọi người đều hiểu, biết rõ đám người chúng tôi thực lực mạnh như vậy đoàn kết như vậy, cô ta còn dám muốn dạy dỗ người ta như vậy. Loại người này nếu ngay từ đầu không cho cô ta chút giáo huấn, lần sau cô ta còn dám tới tiếp.”

“Phải khiến cô ta biết sợ, quang minh chính đại nói cho cô ta chọc bất cứ người nào trong chúng ta đều là chọc cả đám chúng ta, lần sau cô ta sẽ không dám.”Dương Xuân Hồng tức tới mức nước mắt đều chảy ra, cô ta cảm thấy mình đã chịu vô cùng nhục nhã.

Nhưng mà ba người trước mặt như muốn cùng xông lên đánh cô ta, bỗng nhiên cô ta lúng túng.

Cuối cùng ánh mắt cô ta nhìn về phía Lý Vũ Tình ở một bên, nhìn gương mặt nhỏ nhu nhược đáng yêu của Lý Vũ Tình, Dương Xuân Hồng cười nhạo một tiếng:“Cô chỉ như vậy mà thôi!”

Sau khi nói xong, cô ta xoay người rời đi.

Một câu không thể hiểu được, nhưng Lý Vũ Tình giống như nghe hiểu, gương mặt lập tức đỏ lên, cảm thấy không chịu nổi!Tiền Lệ quay đầu cười hỏi: “Trước đây cô ta từng bắt nạt cô sao?”

Từ Đông Mai gật đầu:

“Đương nhiên từng bắt nạt, trước đây tôi cũng là cô gái nhỏ dịu dàng, chỉ khi bị những người này bắt nạt tính kế, bị tổn thương. Sau này tôi không có biện pháp, nên kiêu ngạo đanh đá không nói lý, chiếm tiện nghi khắp nơi. Bọn họ phát hiện tôi không dễ chọc, nên cố kỵ hơn nhiều.”“Cô… Các cô như vậy có phải hơi quá đáng hay không, còn nói thẳng là cùng bắt nạt cô ấy, cô ấy…”

Lý Vũ Tình không nói được tiếp nữa, hay là nói cô ta cũng không biết nên nói gì.

Cố Thanh Thanh ở bên cạnh nhìn cô ta một cái, không nói chuyện.Phản ứng của Từ Đông Mai hơi chậm một chút, không thấy được sóng ngầm mãnh liệt giữa mấy cô gái, cô ấy gật đầu vô cùng tán thành lời Tiền Lệ nói.

“Tiền Lệ nói rất đúng, cô đừng sợ cô ta. Trước đây tôi không dám đắc tội cô ta, cô ta rất âm hiểm, cứ thích giả vờ làm người rất thiện lương công bằng, bày ra dáng vẻ của đại tỷ. Khi tôi mới tới từng bị cô ta hại, sau này phát hiện mềm yếu vô dụng với cô ta, đành phải kiêu ngạo đanh đá.”

“Nơi này là nông thôn, khi cô thiện lương lễ phép nhiều sẽ bị cho rằng dễ bắt nạt. Từ lúc tôi đanh đá không nói lý động một tí là mắng chửi người ta, cuộc sống mới tốt hơn nhiều.”

“Tuy ℓàm như vậy thanh danh sẽ hỏng, nhưng không cần giống như trước đây chỉ có thể trốn đi khóc.”

Cố Thanh Thanh và Tiền Lệ chưa từng nghĩ tới, Từ Đông Mai còn từng trải qua khoảng thời gian như vậy.

Tiền Lệ nhíu mày:

“Cô phá hỏng thanh danh của mình như vậy ℓàm gì? Mất nhiều hơn được! Cô ta cũng từng chèn ép tôi ở trong tối ngoài sáng, bị tôi tính kế ℓại. Sau này cô ta thu ℓiễm hơn, không dám trêu chọc tôi nữa, cơ bản xem như nước sông không phạm nước giếng.”









Bạn cần đăng nhập để bình luận