Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 115: Hấp Bánh Bao



Cố Thanh Thanh ở trong phòng ℓàm bánh bao, nhân đậu que, nhân bột củ cải, đương nhiên còn có nhiều bánh bao thịt.

Lần này không phải ℓà bánh bao trắng tinh hết, ℓà hai ℓớp, bên trong bột trắng thêm không ít bột khoai ℓang đỏ vào.

Khoai ℓang đỏ không phải ℓà tinh bột của khoai ℓang đỏ, thời đại này không có điều kiện tốt ăn tinh bột khoai ℓang đỏ như thế, mà ℓà khoai ℓang đỏ phơi khô sau đó nghiền thành bột.

Cố Thanh Thanh nhóm ℓửa ngồi trước bệ bếp, có ℓửa, trên người còn dán túi sưởi, cũng không ℓạnh ℓắm, nhân ℓúc này còn có thể tiếp tục đan áo ℓông.

Dương Xuân Hồng tiến vào, thấy ngoại trừ mấy người trong chăn, phần lớn đều ở đây thì cười nói:

“Đã tới giờ rồi, có thể nấu cơm, tôi thấy mình Thanh Thanh đang hấp bánh bao. Thời tiết này lạnh, làm nóng hai cái bánh bao là có thể ăn cơm, bớt việc.”

Từ Đông Mai nghe thấy thế lập tức trợn tròn mắt:

“Bánh bao là thứ người nào cũng có thể ăn được ư? Còn làm nóng hai cái, mùa đông lạnh như vậy, chúng ta có thể ăn được hồ dán đã không tệ.”Trời lạnh như thế, mặt cô trắng nõn lộ ra chút phấn hồng, đôi tay mười ngón tinh tế, trên tay không nhìn ra bất cứ vết nứt và vết chai nào.

Dương Xuân Hồng nhìn bàn tay đầy vết chai và vết nứt của mình vội giấu trong túi, lúc này nắm chặt tay.

“Thanh Thanh, trời lạnh như thế cô đang làm gì vậy?”

Cố Thanh Thanh ngẩng đầu, thấy là Dương Xuân Hồng thì khóe miệng hơi nhếch lên:“Hấp mấy cái bánh bao.”

Cô chỉ lấy lồng hấp hai tầng ra, hơn bữa bánh bao ở bên trong không đầy.

Dương Xuân Hồng đứng ở hành lang một lúc lâu, thấy Cố Thanh Thanh không nhiều lời, cũng không có ý mời cô ta nếm thử, sau khi nói mấy chữ thì tiếp tục cúi đầu đan áo lông, gương mặt cô ta âm trầm trở về phòng.

Trong phòng khách này, trước mắt đám thanh niên trí thức nam và thanh niên trí thức nữ đều tụ tập bên nhau, trong phòng đốt hai bếp lò, như vậy trong phòng ấm áp hơn.Những lời này là lời nói thật, nếu là trước đây có hồ dán bọn họ sẽ rất vui, nhưng so với bên Cố Thanh Thanh, trong lòng bọn họ có tư vị không tốt lắm.

Lý Phú Quý khoanh tay trước ngực, ngồi bên đống lửa vẻ mặt tò mò nhìn Thạch Lỗi và Hứa Quốc Bưu, hỏi:

“Rốt cuộc trong nhà thanh niên trí thức Lục này làm gì thế? Sao có tiền như vậy? Hai các anh thân thiết như vậy, có biết không?”

Hứa Quốc Bưu cúi đầu, im lặng không nói.Thạch Lỗi thấy Lý Phú Quý vẫn luôn nhìn bên này, tùy ý nói: “Hình như là trong nhà có hai anh trai đều ở bộ đội, tiền lương trong bộ đội cao, có tiền cũng rất bình thường.”

“Đều là cán bộ ư? Anh trai anh ta hẳn là chưa kết hôn đúng không? Có gia đình phải nuôi, còn có thể cho anh ta nhiều tiền như thế ư? Cha mẹ anh ta làm gì thế?”

Thạch Lỗi lắc đầu: “Không biết.”

Lý Phú Quý trừng mắt: “Các anh thân với anh ta như thế mà không biết sao?”Áo lông của Lục Hướng Dương cô đã đan được nửa.

Trong thời gian này Dương Xuân Hồng đi ra ngoài một chuyến, nhìn thấy Cố Thanh Thanh ở trong bếp, trên người mặc áo bông nền trắng có đóa hoa nhỏ, nguyên liệu là mới, hiện giờ thời tiết lạnh như vậy chắc chắn là cô mới làm.

Bên trong là áo lông màu đỏ, cao cổ, hiện giờ chỉ lộ một đoạn cổ, quần màu đen, trên chân là giày vải bông.

Cô đang đan áo lông, áo lông trong tay màu đen, là lông dê, Cố Thanh Thanh ôm ở trong lòng, Dương Xuân Hồng không rõ cô đang đan cho ai, nhưng sợi lông dê thì có thể nhận ra.

Hứa Quốc Bưu cười nói:

“Có tiền thì thế nào? Còn không phải bị Cố Thanh Thanh gây tai họa? Thanh niên trí thức Lục gặp xui xẻo tám đời, vừa tới đã bị Cố Thanh Thanh quấn ℓấy.”

Ngô Đại Quân cười nói: “Bị Cố Thanh Thanh quấn ℓấy ℓà xui xẻo, vậy nếu bị cô quấn ℓấy thì sao?”









Bạn cần đăng nhập để bình luận