Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 539: Nơi Này Vẫn Là Nhà Của Bọn Họ



Lục Hướng Dương nhìn ánh mắt không nỡ của vợ, anh cũng ℓuyến tiếc mà!

Mấy năm nay ngoại trừ công việc ra, thời gian còn ℓại anh chưa từng tách khỏi vợ con.

“Để ℓại một ít ℓà được, chủ yếu ℓà để quần áo của em, mấy đứa bé ℓớn rất nhanh, đồ dùng hiện giờ đợi ℓần sau tới, nói không chừng không thể mặc.”

Cố Thanh Thanh: “…”

Cố Thanh Thanh vẫn để ℓại ít hành ℓý, công việc của Lục Hướng Dương không phải nói điều động ℓà điều động, nghỉ cô chắc chắn sẽ dẫn đám trẻ đến thăm cha.

Nơi này vẫn ℓà nhà của bọn họ.

Dẫn theo năm đứa bé, đương nhiên không có khả năng chỉ có mình Cố Thanh Thanh, Mạnh Huyên dẫn theo người tới đón, một nam một nữ, đều ℓà người Lục gia dùng ℓâu rồi.

Một đời này nhân sinh của cô hoàn toàn thay đổi, cô sinh con, cũng sinh ra là đứng ở vạch đích.

Sau này còn có con đường rất dài rất dài phải đi, cô mới hơn 20 tuổi, nhân sinh vừa mới bắt đầu.

“Ông nội, bà nội!”

Ông Lục và bà Lục đáp, đã cười vui đến híp cả mắt, ôm lấy mấy cục cưng hôn không ngừng được, hết ôm đứa này lại ôm đứa kia, yêu thích không nỡ buông tay.Lão đại lão nhị đều tràn ngập tinh thần, chỉ có ba đứa bé còn nhỏ thể lực chống đỡ hết nổi, Cố Thanh Thanh gật đầu để hai con trai ở lại với ông bà, ba đứa bé thì đưa lên lầu.

Mạnh Huyên và chị Tần mỗi người ôm một đứa, đưa Cố Thanh Thanh lên tầng 3, đẩy một căn phòng phía nam ra:

“Là phòng này, sau này con và mấy bé cưng tạm ở phòng này, phòng này to, lão tam trở về cũng đủ ở, đợi đứa bé lớn hơn thì ở phòng sát bên.”

“Mẹ và cha con ở tầng 2, ông bà nội ở tầng 1, nhưng mà bọn họ chưa chắc đã luôn ở cùng chúng ta. Mấy năm nay nhà chúng ta vẫn luôn đông một người tây một người, vẫn luôn không thể ở cùng nhau, hiện giờ con mang theo nhiều đứa bé trở về như vậy, ông bà cụ chắc chắn muốn ở bên một thời gian. Vừa vặn con đi học, trong nhà cũng có người trông đứa bé.”“Đợi tương lai nói không chừng ông bà cụ sẽ ở chỗ riêng dưỡng lão, phòng làm việc của cha và ông nội con đều ở tầng 2, nơi đó là nơi quan trọng nhất trong nhà, phòng làm việc của hai bọn họ bình thường bình không có việc gì thì đừng đến. Tầng 3 trước mắt không có người ở, nếu cần gì con cứ nói với chị Tần một tiếng, chọn một gian bố trí lại một chút là được.”

Cố Thanh Thanh gật đầu: “Con biết rồi, cảm ơn mẹ!”

Mạnh Huyên hôn cục cưng một cái:

“Người một nhà khách sáo cái gì? Mấy năm nay con trông nhiều đứa bé như thế, vất vả, hiện giờ trở về nhà, trong nhà có người giúp đỡ thì đừng một mình gánh vác. Bọn mẹ ra ngoài trước, con nghỉ ngơi đi!”
Lục Nhị Hùng lá gan lớn nhất, không sợ người chút nào, rất nhanh đã khiến bà Lục vui vẻ, nói chuyện trong lòng bà Lục khiến mọi người đều cười vui vẻ.

“Trở về thì tốt! Trở về thì tốt! Cuối cùng bà cũng gặp được cháu trai cháu gái của mình, mấy năm nay như vậy cuối cùng cũng gặp được.”

Bà Lục nhìn Cố Thanh Thanh:

“Dọc đường đi mệt mỏi đúng không? Mấy đứa bé đều không có tinh thần lắm, chắc chắn là mệt muốn chết. Phòng trên lầu đã sắp xếp xong, hay là cháu dẫn theo mấy đứa bé đi nghỉ ngơi một lát đi?”Mấy đứa bé vẫn là lần đầu tiên ngồi xe lửa, Nhị Hùng kích động kêu to, tuy Đại Bảo rất bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt đen láy vẫn có thể nhìn ra được cậu bé rất tò mò về xe lửa.

Một đường tới thủ đô, đi thẳng đến Lục gia.

Lúc này nhà ở của Lục gia đã đổi, Lục Minh thăng chức, ông bà Lục cũng trở về, hiện giờ người một nhà ở cùng nhau, nhà ở tốt hơn trước đây nhiều.

Đây là lần đầu tiên Cố Thanh Thanh tới Lục gia ở thủ đô, tuy là thập niên 70 nhưng hoàn cảnh nơi này vẫn rất tốt, không giống với lạc hậu bần cùng trong ấn tượng của Cố Thanh Thanh.Ba đứa bé đã sắp ngủ, trên mặt đất trải thảm, đồ nội thất đều bằng gỗ, tủ quần áo bàn trang điểm, bàn đọc sách đều có, còn có phòng vệ sinh riêng.

Ban công rất rộng, lấy ánh sáng rất tốt.

Trong phòng còn có một giường nhỏ, phía trên có rào chắn, vừa đủ cho ba đứa bé ngủ.








Bạn cần đăng nhập để bình luận