Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 345: Bàn Chuyện



Cố Thanh Thanh nhìn đồ trong phòng bếp, nói:

“Không, chúng ta đã mang nguyên ℓiệu nấu ăn về, phòng bếp cũng rất sạch sẽ, ℓát nữa em sẽ nấu cơm, tối nay đi. Cho dù thế nào chuyện em một mình rời nhà đi ℓà sự thật, bây giờ trở về phải nói một tiếng với ông nội.”

Lục Hướng Dương đứng trước mặt cô, đôi tay nâng mặt cô nghiêm túc nói: “Cuối cùng cũng nguyện ý coi mình thành người Lục gia sao?”

Cố Thanh Thanh bình tĩnh nhìn anh một ℓát, nói chắc chắn:

“Trước đây em thật sự không nắm chắc ℓắm, thân phận chênh ℓệch ở đó, trong quan niệm của em hôn nhân tốt nhất vẫn nên môn đăng hộ đối thì hơn. Lúc ấy em hai bàn tay trắng, một khi gặp phải chuyện gì đó các anh để em hi sinh em chắc chắn phải cam chịu. Nhưng mà em thật sự thích anh, cho nên muốn thử mạo hiểm thử xem.”

“Kết quả không nghĩ tới chuyện La Ái Hoa vừa xảy ra, khi anh nói với em em đã đoán được hướng đi của mọi chuyện. Sau này ông nội anh đưa ra quyết định, cũng chứng minh em đoán không sai, cho nên em biết đã tới ℓúc em nên thu tay.”

Cố Thanh Thanh nhìn thẳng vào đôi mắt anh, rất nghiêm túc nói với anh:

“Lục Hướng Dương, em thật sự không nghĩ tới anh sẽ đi tìm em, còn tìm lâu như vậy. Cũng không nghĩ tới anh sẽ chủ động đi giải quyết vấn đề, còn dẫn em đến Hương Giang một chuyến! Em cho rằng đàn ông ấy mà, đều có thể trốn thì trốn, ai sẽ vì một người phụ nữ mà đi tranh đấu anh dũng? Không nghĩ tới cuối cùng anh thật sự đi làm, cũng làm được, em… Em mới biết anh không giống với những người đàn ông khác.”

Cố Thanh Thanh tiến lên một bước, vươn tay ôm lấy eo anh, ngửa đầu nhìn anh:

“Lần này là em không đúng, không thương lượng với anh đã tự mình làm ra quyết định. Sau này em sẽ không làm như thế nữa, nếu trở về với anh thì em đã quyết định ở bên anh, đương nhiên không có tức giận cũng không có ngăn cách, trở về an tâm gả cho anh, cùng anh ở nông thôn mấy năm. Đợi tương lai thi đại học mở ra, em đi thi lấy bằng cấp, anh đi bận sự nghiệp của mình, được không?”

Lục Hướng Dương nhìn thẳng vào đôi mắt cô rất lâu, cúi đầu hôn lên môi cô một lát, mới nói một câu bên tai cô:“Đây là em nói đấy nhé, không được đổi ý. Em chẳng những phải gả cho anh, còn phải sinh con cho anh.”

Cố Thanh Thanh gật đầu:

“Không đổi ý, trước đây giữa hai chúng ta không xảy ra chuyện lớn gì, em không biết gặp phải chuyện gì đó anh sẽ xử lý như thế nào. Lần này chuyện đủ lớn, anh xử lý rất tốt em không có gì phải lo lắng.”

“Vợ chồng là một thể, sau này gặp phải chuyện như thế, em sẽ cùng giải quyết với anh, sẽ không chạy nữa!”Lục Hướng Dương cười nói:

“Ông bà nội anh đã đồng ý, cha mẹ sẽ không phản đối, anh muốn dọn tới đây ở cùng em sớm một chút!”

Cố Thanh Thanh: “…”

Những lời này, mới là mục đích của anh đúng không?Lục Hướng Dương đi gặp ông Lục và bà Lục, Cố Thanh Thanh ở nhà một mình, nhìn đồng hồ đến không gian.

Thể lực của cô kém Lục Hướng Dương một đoạn lớn, có chút mệt, đi ngâm nước ấm tắm một lát, lại ngủ rất lâu lúc này mới tỉnh.

Trong không gian vẫn là dáng vẻ ban đầu, trước khi cô đến Hương Giang còn thường xuyên tiến vào bận việc, nhưng mà sau khi Lục Hướng Dương đuổi theo cô, mỗi ngày bọn họ đều ở bên nhau cô không có thời gian tiến vào làm việc.

Hiện giờ trong không gian rất nhiều cây ăn quả đã chín, cô không có thời gian đi hái.Lục Hướng Dương vui vẻ bế cô lên xoay mấy vòng, sau đó đẩy ngã cô lên giường, người cũng đè ép lên.

Nhìn người trong lòng, càng nhìn càng thích nên anh hôn thêm mấy cái.

“Đây là em nói đấy nhé, vậy em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, anh đi nói rõ với ông bà nội. Buổi tối trở về sớm một chút nấu cơm với em, đợi em nghỉ ngơi đủ thì dẫn em đi đăng ký trước.”

Cố Thanh Thanh sửng sốt: “Nhanh như vậy sao? Không cần cha mẹ anh đồng ý trước à?”Sức lao động của mình cô đã dần không theo kịp.

Còn có một vấn đề rất quan trọng, chính là vấn đề địa vị của Lục gia.











Bạn cần đăng nhập để bình luận